Lâm Mạnh Hi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng vui mừng không lộ ra, cô biết rõ đây chưa phải lúc.

Cao Dụ Tường nhìn cô cười mà không nói, càng tăng thêm hứng thú đối với sự thần bí ở cô, càng nắm chặt tay cô, cả hai song song đi ra khỏi cửa nhà hàng Nam Loan: "Học đệ, bữa này do cậu mời, không cần khách khí."

"Trời ạ! Tại sao lại đối xửa với tôi như vậy?" Để lại một mình Hứa Thế Triết, nhìn ví da của mình mà kêu thảm.

Trên đường về nhà, đèn đường đã chiếc sáng lên. Tiếng bánh xe đạp vang lên trong hẻm nhỏ, làm tăng thêm sự tĩnh mịch ở bên trong.

Vũ Hàn ngồi phía ở sau, nửa câu cũng không dám nói, cô ngửi được ra bây giờ không phải là lúc nói chuyện, sắc mặt Hứa Khắc Bình không bình thường, hơn nữa là rất không bình thường.

Đến nhà họ Hứa, Hứa Khắc Bình hạ chân dừng xe đạp lại, cái gì cũng không nói, lập tức kéo cô đi vào trong phòng. Vũ Hàn không biết anh muốn làm cái gì, nhưng thấy nét mặt anh u ám. chỉ có thể ngoan ngoãn theo sát đằng sau.

Phòng khách vắng tanh, hai người đi thẳng lên tầng hai, cô phát hiện anh không đưa cô về phòng mình mà ngược lại đi vào một căn phòng lạ lẫm, cô nhìn ra đó là phòng của anh, bên trong đều là sách vở, đồ dùng thể thao, còn có cả mô hình máy bay.

Lúc Hứa Khắc Bình đưa cô vào bên trong phòng, không nói gì mà khóa cửa lại, rồi mới quay người về nhìn cô. Vũ Hàn cúi đầu, không dám nhìn lại ánh mắt của anh, không khí trong phòng giống như sắp đông cứng lại, cô ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.

"Nhìn anh." Anh bước lại gần cô một bước, nâng cằm cô lên, đôi môi Vũ Hàn hơi run, dốc sức liều mạng lấy hết dũng khí của mình mà ngước nhìn anh.

Ngoài dự đoán của cô, tức giận trong mắt anh hình như rút đi một ít, thay vào đó là tình ý nồng đậm: "Em thích..cái loại người khua môi múa mép sao?" Anh hỏi.

Hai mắt Vũ Hàn mở to, còn đang không hiểu ý anh, đã bị anh ôm vào trong ngực, cô nghe được lời anh nói bên tai: "Mau nói cho anh biết."

"Anh...nói...em không hiểu..." Mặt anh dựa vào gần cô như vậy, khiến cho toàn thân cô rất suy yếu, mềm nhũn tựa vào người anh.

"Sao em lại không hiểu?" Hô hấp của anh trở nên dồn dập. "Anh mới là người thật sự không hiểu, sao đến bây giờ em lại còn không hiểu? Em là một đứa ngốc, anh nên làm gì với em đây?"

di.en^danle.,quyd.on-Mèo Hoang

Cô nhìn thấy ánh mắt anh xúc động và mãnh liệt, càng khiến cho cô ngạc nhiên, anh dường như không có kiềm chế bản thân giống như bình thường mà giống như mất khống chế hơn. Đáy mắt toát ra yếu ớt kinh người cùng đấu tranh.

"Học trưởng..."Cô có chút sợ hãi mà muốn trốn thoát khỏi anh.

Nhưng anh vẫn không buôn ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, hai người kéo qua kéo lại, rất nhanh té ngã lên giường, anh chỉ áp trên người cô: "Không được gọi anhlà học trưởng, gọi anh là Khắc Bình!"

Con mắt anh đen nhánh như đang thôi miên, khiến cho cô ngơ ngác mà nói theo:" Khắc Bình!"

Anh túm hai tay cô để lên trên đầu, chỉ dùng tay trái khống chế cô, tay phải xoa môi cô: "Em là của tôi, biết không?"

"Em...em không phải..."

Hứa Khắc Bình cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên tóc, gương mặt và mí mắt cô:" Mỗi một chỗ đều là của anh, không được cho người khác động vào, không thể cho người khác hôn, nghe rõ chưa?"

Cái giọng nói êm ái này làm cô choáng váng rồi, chỉ có thể mơ hồ than nhẹ, không rõ mình nói cái gì.

Nhiết độ cơ thể anh rất cao, mang đến cảm giác nóng rực khi chạm vào da thịt cô, giống như để lại dấu tích của anh, vì sao cái người bình thường như ác ma này mà cũng có thể dịu dàng như thế? Vũ Hàn thật sự không rõ.

"Không, vẫn là đừng nói gì, như vậy mới tốt, như vậy là tốt rồi,..." Không đợi cô trả lời, anh liền hôn lên đôi môi của cô, dường như sợ cô sẽ nói ra cái gì không nên.

Vũ hàn bị mất phương hướng, lạc trong cái lưới mà Hứa Khắc Bình dăng ra, giãy dụa không được, càng giãy dụa thì càng khó củ động, thẳng đến khi hòa tan vào trong ngực anh. Hứa Khắc Bình hôn vô cùng nhẹ nhàng, lại cuồng nhiệt vô cùng, như đặt cô vào giữa tâm bão, khiến cô vừa cảm nhận được yên tĩnh lại vừa huyên náo, bình an cùng rung động.

Sau khi nụ hôn kia kết thúc, Vũ Hàn phát hiện tay mình đang ôm cổ anh, gò má dán trước ngực anh, cố điều chỉnh hồ hấp có chút dồn dập.

Mà một tay Hứa Khắc Bình đỡ trán, một tay vuốt tóc cô, đôi mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.

"Mặt emthật đỏ..." Lời anh nói mang theo chút ranh mãnh.

Ánh mắt cô hơi nhìn xuống, lúng túng nói: "Còn...còn không phải tại anh sao." Kỳ lạ, giọng nói của cô như đang làm nũng, khiến nội tâm Vũ Hàn cả kinh.

Hứa Khắc Bình mỉm cười trong mắt viết cô không có nhìn lầm, Vũ Hàn cảm giác như cô sắp chìm xuống rồi, anh lấy ngón tay cuốn lọn tóc cô, dịu dàng nói: "Đây đều là anh sai? Được rồi, coi như lỗi của anh, nhưng không được để người khác có cơ hội này."

"Cô nghe xong không biết làm sao cho phải: "Anh...anh rất lạ."

Hứa Khắc Bình gật đầu đồng ý: "Chính xác là hôm nay anh hơi lạ, đều do tên Hứa Thế Triết kia ban tặng."

Nói tên Hứa Thế Triết, nhớ lại cảnh hai người nói chuyện trong nhà hàng, tâm tư có chút không ổn định, anh cầm tay cô để lên môi, nhẹ nhàng hôn cẩn thận: "Không thể lưu lại dấu vết của nó, chỉ có thể có anh."

Vũ Hàn bị giọng điệu bá đạo của anh hù dọa rồi: "Anh có phải điên rồi hay không?" Cô cảm giác mình sắp không nhận ra anh.

Nét mặt anh không giống như đang nói đùa: "Có thể, cho dù anh điên cũng không sao cả, tóm lại em không được đến gần người con trai khác, nếu không anh sẽ có biện pháp gạt bỏ nó."

Anh nhìn như đang rất nghiêm túc, lại khiên cô có cảm giác như bị uy hiếp:" Nhưng Thế Triết là em của anh. Em không hy vọng vì em mà... Khiến hai người xung đột." Cho đến bây giờ cô vẫn thấy bản thân không hớp với vai cô gái xấu xa.

"Người nào đều như nhau, không ai có thể cướp em đi."

Anh cúi đầu bịt kín môi cô, trằn trọc mà hôn, giống như muốn nuốt cô xuống vậy.

Không biết là qua bao lâu, Vũ Hàn bị Hứa Khắc Bình ôm vào trong ngực, bị hôn lật qua lật lại nhiều lần, đầu cô mơ mơ hồ hồ.

"Được rồi. Không cần.." Mắt thấy anh vừa muốn lại hôn cô, cô tranh thủ thời gian quay đầu khiến anh không có cách nào nhắm trúng mục tiêu.

Nhưng Hứa Khắc Bình cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức chuyển trận địa, tiến đến lỗ tai cùng cổ của cô, nhẹ nhàng liếm láp hôn. Vũ Hàn chỉ cảm thấy ngưa ngứa, trong đầu như hết không khí rồi.

"Đừng mà..." Cô như là đang thì thào cầu xin.

Hứa Khác Bình thỏa mãn nhìn thấy thành tựu của mình, cuối cùng cũng tạm nghỉ một lát: 'Đây là trừng phạt nhỏ cho em, về sau tuyệt đối không thể để cho người khác chạm vào."

Vũ hàn mơ màng chớp mắt mấy cái: "Cái này...là trừng phạt sao?"Vậy trừng phạt lớn mà nói thì..., chẳng phải ăn mất cả người cô sao? Cô trinh tiết của mình cảm thấy nguy hiểm.

Anh cười nhạt một tiếng: "Đúng vậy, cũng đừng chọc anh tức giận, anh không có tính nhẫn nại."

"Anh thật bá đạo." Cô cắn chặt môi dưới.

"Chỉ có đối với em thôi."

Nói thật giống như ban ân vậy! Vũ Hàn dở khóc dở cười.

Lúc này ánh mắt cô lướt nhẹ, đột nhiên nhìn thấy một cái áo không bình thường! Nói nó là áo sơ mi trắng thật sự là khen nó, bởi vì hơn một nửa đã bị nhuộm màu xanh da trời, hơn nữa cúc cũng mất, càng không có túi, nhìn giống như chiếc áo thảm hại.

"Kia...không phải là..." Kiệt tác ngày khai giảng cô vô tình tạo ra à.

Hứa Khắc Bình nhìn theo ánh mắt cô đến chiếc áo sơ mi, "Đúng vậy, là tác phẩm vĩ đại của em."

"Chán ghét! Anh sao lại để nó ở kia?" Hại cô vừa thấy đã xấu hổ.

Anh trả lời rất dịu dàng: "Đó là kỷ niệm chúng ta gặp nhau, đương nhiên phải giữ gìn thật tốt."

"Vật kỷ niệm?" Nào có ai lấy cái này làm vật kỷ niệm? Hơn nữa sao anh lại muốn kỷ niệm ngày bọn họ gặp nhau? Cái nay...giống như có chỗ nào đó không đúng?

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong mắt lóe lên tia hứng thú: "Em không biết, chỉ cần vừa nhìn thấy cái áo sơ mi trắng kia, anh sẽ cười ha ha ba tiếng, đương nhiên vật kỷ niệm như vậy phải giữ lại, nói không trừng có thể đuổi điềm xấu tránh ma quỷ nữa.

"Anh...anh giễu cợt em!" Quả nhiên, niềm vui lớn nhất của anh là khi dễ cô, hại cô vừa rồi còn còn có cảm giác xao động, thật khó ưa!

"Đúng vậy, nhất định ông trời đặc biệt là phái emxuống đây, như vậy anh sẽ không buồn chán. Hãy cam chịu số phân đi, dù em có làm cách nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh", Hứa Khắc Bình nừa đùa nói, một tay áp cô xuống dưới, không phân bua mà ngăn chặn môi cô lại.

Vũ Hàn không có cách nào suy nghĩ, cô bất tỉnh rồi.di.en^danle.,quyd.on-Mèo Hoang

Cũng vào lúc này, Cao Dụ Tường kéo tay Lâm Mạnh Hi, đi ra khỏi nhà hàng Nam Loan.

Lâm Mạnh Hi không chút giãy giụa thoát khỏi tay anh, thái độ tự nhiên hào phóng nói: "Học trưởng, anh đã đạt được mục đích, có người mời khách rồi, như vậy... ngày mai chúng ta gặp!"

"Đợi một chút!" Cao Dụ Tường không hề nghĩ ngợi mà kéo tay cô, anh không biết vì sao mình có cảm giác lưu luyến này, nhưng anh thật sự không thể cứ thế thả cô đi.

Ngực Lâm Mạnh Hi đập mãnh liệt, nhưng cô cố gắng giữ vững bình tĩnh: "Làm sao vậy?"

"Anh...anh tiễn em về được không?" Nếu có nhớ lại, đây là lần đầu tiên anh hỏi ý kiến của một cô gái.

Cô dựa vào giác quan thứ sáu, đã mơ hồ nhận thấy có gì đó thay đổi, nhưng đây vẫn chưa phải lúc âm thầm mừng rỡ, cô còn phải buông dài lưỡi câu để câu cá lớn này! Vì vậy, cô thoải mái gật đầu: "Được! Nhưng mà học trưởng...anh không cần phải kéo tay em như thế."

"Hả...Thật xin lỗi!"Quái lạ, hôm nay làm sao anh lại luống cuống như vậy?

Cao Dụ Tưởng vội buông tay Lâm Mạnh Hi ra, lúc lòng bàn taytrống trơn, khiến anh có cảm giác mất mát không nói lên lời. Anh rất muốn cầm lại bàn tay nhỏ bé kia, không nghĩ tới cô luôn bảo trì hình tượng thông minh, kiên cường lại có bàn tay bé nhỏ nữ tính như vậy...

Thật ra, cẩn thận mà nói, anh phát hiện cô lớn lên nhìn rất thanh tú, lúc không nói chuyện, giống như một người đẹp cổ điển, nhưng một khi đã cất lời, ánh sáng trong mắt di chuyển, lại lập lòe chói mắt, khiến anh không thể không tán thưởng trí tuệ của cô.

"Học trưởng, anh đang nhìn gì vậy? Trên mặt tôi có cái gì sao?" Lâm Mạnh Hi cố ý hỏi.

Thật ra cô biết nguyên nhân anh ngẩn người, đây chính là lần đầu tiên mắt anh nhìn cô, khiến cô vừa cao hứng vừa thẹn thùng, nhưng hết lần này đến lần khác phải làm bộ không quan tâm.

"Anh..." Lúc này Cao Dụ Tường không biết nói gì, nói cũng không lên lời." Anh đang nhìn em... cặp tóc...rất đáng yêu, chưa thấy bao giờ!"

Lâm Mạnh Hi quay đầu cười:" Không nghĩ tới học trưởng cũng có hiểu biết về đồ trang sức nữa. À...cái này cũng không trách được, học trưởng đã nhìn rất nhiều người!"

Cao Dụ Tường nghe xong tức run lên: "Em...em đừng hiểu lầm."

"Anh không phải cái loại người hoa tâm, thật sự, nếu như anh thích một người, anh sẽ chỉ nghĩ về người đó."

Nhìn hắn đã luống cuống, Lâm Mạnh Hi vẫn cố ý gỉa ngu, cười nói:" Học trưởng, anh cần gì khẩn trương như vậy? Dù sao hoa hay không hoa tâm, cũng khong liên quan gì đến em."

Giờ phút này, bọn họ đang đứng ở một chỗ trong công viên, hiện nay không có người, chỉ có gió mát.

"Mạnh Hi!" Cao Dụ Tường không nhịn được nữa, cầm lấy tay cô, lôi cô vào trong bui cây.

"Anh...Nhất định phải giải thích rõ ràng, anh không phải người như em tưởng tượng đâu."

Lâm Mạnh Hi đột nhiên bị kéo đến dưới cây, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cao Dụ Tường, trong mắt anh đều là vẻ nghiêm túc, khiến lòng cô cũng run lên. Nhưng cô biết đây vẫn chưa phải là thời điểm.

"Học trưởng, em tin tưởng anh là được, anh đừng kích động như vậy, rất đáng sợ."

Nhìn vẻ mặt Lâm Mạnh Hi không đúng, Cao Dụ Tường biết mình lỗ mãng, nhưng anh kích đông trong lòng khó mà kiềm chế." Thật có lỗi, hành động của anh có chút khác thường, cái này...Đây là vì anh hi vọng...hình tượng của anh ở trong lòng em có thể tốt hơn một ít."

"Tại sao? Ý nghĩ của em với anh...rất quan trọng sao?" Lâm Mạnh Hi nín thở hỏi, cô hiểu được thời khắc mấu chốt sắp đến.

Cao Dụ Tường nhìn con mắt óng ánh của cô, lóe lên tia sáng thông minh, anh đột nhiên hiểu đây chính là thứ anh đi tìm lâu nay, vì vậy anh đánh bạo nói: "Bởi vì...bới vì anh không xem em như học muội, anh hi vọng em có thể trở thành bạn gái của anh."

Lâm Mạnh Hi mở to mắt, bất giác mà hơi cúi đầu xuống, cô tranh thủ lúc cúi đầu, lảng tránh ánh mắt anh, nói:" Anh đừng nói đùa với em, em chỉ là một cô gái bình thường, em sẽ coi lời anh như là đùa vui, sẽ không cho người khác biết, chúng ta...chuyện này coi như chưa từng xảy ra."

Đương nhiên Cao Dụ Tường không chịu, cầm chặt hai vai cô nói: "Không được, anh không thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cho dù nói em không tin, chính bản thân anh cũng không nghĩ hóa ra mình thích cô. Nhưng hôm nay nhìn em trò chuyền vui vẻ cùng Hứa Thế Triết, anh mới nhận ra anh không muốn nhìn em ở cùng một chỗ với người con trai khác, anh hi vọng em chỉ cười với một mình anh, chỉ nhìn một mình anh."

"Học trưởng..." Cuối cùng Lâm Mạnh Hi không thể giả vờ được nữa.

"Đừng gọi anh là học trưởng, anh ghét cách gọi này. Gọi anh là Dụ Tường được không?"

Lâm Mạnh Hi vẫn cúi thấp đầunhỏ giọng gọi:" Dụ Tường." Trời mới biết, cô đã gọi anh như thế trong lòng trăm ngàn lần.

Cao Dụ Tường nghe xong trong lòng ấm áp, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên..., ngoài ý muốn mà thấy khóe mắt cô đang ngập nước, không khỏi sợ hãi: "Sao lại khóc? Có phải là bị anh dọa sợ?"

Lâm Mạnh Hi lắc đầu, thời điểm giấc mộng thành sự thật, cô không nói ra lời.

"Hay là, em chán ghét anh?" Cao Dụ Tường nói ra suy đoàn xấu nhất.

Lâm Mạnh Hi lại dùng sức lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống.

"Thật tốt quá, chỉ cần không phải em ghét anh, anh đều có hi vọng." Cao Dụ Tường vẫn nghĩ cô là cô gái kiên cường, không nghĩ cô cũng sẽ rơi lệ, nhưng thoạt nhìn vẫn khiến người ta yêu thích, điều này khiến ngực anh nóng lên, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên nước mắt cô.

Cô đang run! Cao Dụ Tường đau lòng mà ôm cô vào trong ngực, thì thào nói nhỏ: "Đừng khóc! khi chúng ta cùng một chỗ, anh sẽ quý trọng em thật tốt."

Lâm Mạnh Hi nắm chặt tay áo anh, gật nhẹ đầu. Cô không biết khi yêu sẽ vừa hạnh phúc vừa đau lòng như vậy, cô đã suy nghĩ rất lâu, giờ phúy này tất cả hóa thành nước mắt chảy ra, rửa sạch nỗi lòng thiếu nữ. Gió nhẹ lại thổi, mang đến chút cảm giác man mát, bên trong có hai người ôm nhau cảm thấy ấm áp vô biên..