Đợi cho Hoàng Phong rời khỏi theo Đông Nghi vào trong, Tom liền nhanh chóng kéo ghế ngồi sát lại gần chỗ K, mắt nhìn lên cô người mẫu vẫn còn đứng bên cạnh ra hiệu cho cô ấy rời khỏi nhường không gian riêng tư cho hai người.

“Diệp Vy Vy, tôi nhớ em nhiều lắm!”

K chán ghét ngả lưng ra sau ghế tạo khoảng cách với Tom, lạnh nhạt thốt: “Đừng gọi tôi như thế, tên của tôi là K.”

“Ai lại không muốn được người khác gọi tên thật của mình, tên của em rất đẹp mà.”

Đáy mắt hờ hững chợt sắc lạnh khiến người khác khiếp sợ, biểu cảm trên khuôn mặt K không hề thay đổi, nhưng lại toát ra sự nguy hiểm bức người, Tom giả lả chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

“OK, K nghe cũng cá tính lắm!”

“Cô người mẫu đi theo hầu hạ cho anh, anh đuổi đi rồi ai sẽ lo cho.”-K mỉa mai thốt, tay cầm lấy ly rượu Tom đưa cho nhưng không uống mà đặt trở lại bàn.

“Em ghen à?”

Tom vừa dò hỏi, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của K, anh chợt tắt đi nụ cười trên môi, cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng như thế, vậy mà lại khiến cho anh trồng cây si không thể thoát ra được: “Không phải thì thôi, trên một chiếc du thuyền lớn như vậy tôi chỉ kiếm một người để giúp mình một vài việc thôi, không có gì khác đâu.”

K không thèm đoái hoài đến lời biện minh của Tom, cô đứng dậy rời khỏi bàn: “Không liên quan đến tôi, anh thích làm gì thì làm.”

Tom sợ K sẽ bỏ đi vội nắm lấy cánh tay cô giữ lại, đôi mắt thâm tình nhìn lên người phụ nữ mình đem lòng thương yêu: “Ngồi lại cùng tôi thêm một lúc được không? Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau.”

Sợ rằng K không chịu, Tom nhanh miệng nói thêm vào, khuôn mặt khẩn trương thấy rõ: “Tôi rất đàng hoàng, không lưu manh như cái tên Hoàng Phong kia đâu.”

K cười khinh, bọn họ mấy ai tốt lành chứ? Nhưng cô lại quay trở về ghế ngồi cùng Tom, cả hai không nói thêm lời nào, chỉ im lặng ngắm mặt biển trong xanh bên ngoài du thuyền. Như thế thôi cũng đủ làm cho Tom mừng rỡ ra mặt, nụ cười nhỏ luôn hiện hữu trên khuôn mặt nam tính của anh.

Đứng phía sau lưng Đông Nghi nhìn theo tầm nhìn của cô ấy ra hai người đang ngồi ngoài kia, Hoàng Phong thì thầm lên tiếng: “Em có dám cá với tôi không? K cũng có tình cảm với cậu ta.”

Đông Nghi không thiện cảm quay đầu nhìn lại anh, lúc nào cũng im lặng tiếp cận cô từ phía sau, anh hết thuốc chữa rồi.

“Không cá, cái này cơ hội thắng không cao.”

Anh mỉm cười, tay vòng ra ôm luôn cô ép sát vào người mình, tình tứ lên tiếng: “Xem ra em cũng đồng suy nghĩ với tôi. Bản chất K là ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa bề ngoài Tom trăng hoa như vậy thôi, mỗi khi nhắc tới K liền vứt hết những thứ khác. Em xem, có phải đàn ông chúng tôi rất chung tình và đáng tin cậy hay không?”

“Anh thôi nói mấy câu buồn nôn đó đi!”-Đông Nghi càng nghe càng không thể lọt tai, đáng bức xúc nhất chính là bộ mặt rất chân thật đi đôi với lời nói của mình như thể lời anh nói đều chính là chân lý.

Anh phì cười tựa luôn cằm của mình lên đỉnh đầu cô, không phải Đông Nghi quá nhỏ nhắn, dáng người của cô cũng thuộc mẫu chuẩn của phụ nữ Châu Á, chỉ bởi vì thân hình của anh quá cao lớn đi, đứng chung một chỗ Đông Nghi luôn trở nên nhỏ bé thôi.

“Vợ yêu, em nghĩ chúng ta có nên giúp K và Tom một tay không? Dù sao họ cũng có tình ý với nhau, K bỏ lỡ Tom khó mà tìm được một người tốt thứ hai lắm, trừ tôi ra vì đã có em rồi.”-đi vòng một đoạn Hoàng Phong cũng không quên đề cao giá trị của bản thân mình lên.

Cô đã cạn lời với con người này, không thèm chấp nhặt nữa. Đông Nghi đang suy nghĩ lại lời đề nghị của anh, trực giác phụ nữ cho cô biết K cũng có cảm tình với Tom, cô sẽ cân nhắc điều này.

“Anh có cách gì?”

Khóe môi mỏng cong lên một đường bí ẩn, Hoàng Phong đương nhiên trong đầu có rất nhiều mưu mẹo, chỉ là còn thiếu một cơn gió đông chính là Đông Nghi, vợ của anh thôi.

TBC.

Hôm nay up 2 chap rồi nha ^^