Đông Nghi nép sát vào một góc nhìn đám người đàn ông đang ỷ đông hiếp yếu vây đánh K, bây giờ có nhảy vào giúp đỡ cũng chỉ vướng chân vướng tay K thôi (Nàng không chỉ thông minh mà còn khôn phết, được cái nhát gan nữa =)))))))))

Dù chỉ là một cô gái nhưng sức lực và kỹ thuật của K không những không thua kém mà còn có điểm vượt trội đám người bao vây cô, bàn tay rút nhanh cây gậy ở thắt lưng bật công tắc thành một cây gậy dài, K linh hoạt né đòn và hạ gục bọn tay sai, ngăn không cho bọn họ có cơ hội tiến gần Đông Nghi.

Nhìn những gã áo đen lần lượt gục ngã, dù không nói ra nhưng trong lòng Đông Nghi thầm tán thưởng, đây là người cô đang rất cần để giúp cô bảo vệ vị trí luôn bị những thế lực xấu cố tình hãm hại và công kích.

ĐOÀNG

Tiếng súng nổ vang trời kinh động toàn bộ những người đang có mặt ở đây, Đông Nghi hốt hoảng trợn tròn mắt nhìn cánh tay K đang chảy máu, đường đạn lúc nãy là nhắm vào Đông Nghi, nếu không nhờ có K nhanh trí đỡ đạn cho mình, cô sớm đã chết rồi.

Bộ trưởng Lee tỏ ra mất kiên nhẫn, lão nhếch môi thổi nhẹ họng súng trên tay mình vẫn còn vương một ít khói.

"Lần này nhất định sẽ không bắn hụt nữa đâu."

K chau mày nhìn chăm chăm vào khẩu súng trên tay lão, tư thế vẫn một mực đứng chắn trước mặt Đông Nghi.

Nhìn bàn tay giương cao đang nâng họng súng lên của lão, cổ họng Đông Nghi khẽ lăn nhẹ, các nơ ron thần kinh căng ra như một sợi dây thép, cô nói to lên: "Người ông muốn giết là tôi, tha cho cô gái này đi, cô ấy không phải người của tôi."

Bộ trưởng Lee bật cười nham hiểm, bàn tay lắc nhẹ khẩu súng, đáy mắt thâm độc hiện lên ý cười giễu cợt: "Bây giờ cô có thể ở vị trí để đề nghị sao? Có chết cũng đừng trách ta, muốn trách hãy trách người chồng vô dụng của cô đi. Không thể bảo vệ nổi con vợ của mình nữa."

Không khí vô cùng căng thẳng và ngột ngạt, Đông Nghi gần như nín thở nắm chặt vạt áo trên cánh tay lành lặn của K đang chắn trước mặt mình, chờ đợi điều kinh khủng nhất sắp sửa xảy ra.

ĐOÀNG.

CỐP

Hai âm thanh vang lên gần như một lúc, lần này đường đạn hoàn toàn lệch mục tiêu khi một cục đá bay thẳng vào tay lão làm rơi cả khẩu súng. L từ bên ngoài đỉnh đạc bước vào, trên tay đang cầm một khẩu súng nhắm vào người lão, ánh mắt chim ưng âm lãnh quét nhìn sang hai cô gái đang đứng nép vào góc tường, trầm giọng ra lệnh: "Bảo bọn vô dụng này tránh đường mau!"

Bộ trưởng Lee nuốt khan, lão đang sợ hãi tột độ, dù vậy vẫn cố cứng họng: "Mày là đứa nào nữa?"

"Là người có khả năng sẽ ghim viên đạn này vào đầu ông đấy."-anh nhếch môi, dí sát khẩu súng vào thái dương lão, bàn chân đá luôn khẩu súng dưới đất văng ra xa.

Đông Nghi vẫn chưa hết sợ hãi, cứ ngỡ bản thân đã chết thật rồi, nhưng nhìn thấy L đang ở ngay trước mắt, lòng cô chợt cảm thấy an tâm lạ thường, cảm giác như đang dựa dẫm vào một ai đó, thứ mà trước nay cô chưa từng cảm nhận qua bao giờ.

K nắm lấy bàn tay Đông Nghi dắt đi khi cô còn đang ngây ngốc nhìn anh, bọn thuộc hạ phần vì đau đớn, phần không dám manh động để yên cho hai người đi qua. K đã nhìn thấy chiếc xe ô tô của anh bên ngoài, liền kêu Đông Nghi vào trong, bản thân cũng trèo lên chiếc mô tô khởi động sẵn sàng chạy đi khi thích hợp.

L nghiêng đầu nhìn lại K: "Em đi trước đi, tôi sẽ theo sau."

"Cẩn thận đấy!"

Mất thêm một ít thời gian để anh chắc rằng K đã an toàn rời khỏi, anh đẩy mạnh vai lão ngã về trước rồi guồng chân chạy ra xe đã được khởi động sẵn lái đi. Bộ trưởng Lee căm tức nhìn con mồi ngay trước mắt tẩu thoát, kế hoạch này đã thất bại thảm hại rồi.

"Chết tiệt!"

Im lặng ngồi trên xe một lúc lâu, Đông Nghi cũng chịu mở miệng phá tan bầu không khí im lặng, lời nói thỏ thẻ gần như thì thầm nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy: "Lần này cảm ơn anh."

"..."

Đông Nghi cắn nhẹ môi dưới, cô đã nói như thế rồi anh lại không có phản ứng gì. Được thôi, anh không nhận thì thôi vậy.

"Thay tôi chuyển lời đến K, nếu được tôi muốn gặp mặt để trực tiếp cảm ơn cô ấy."

"Không cần đâu."-anh lạnh lùng bẻ lái rẽ qua đoạn đường cua, chiếc xe không hề giảm tốc độ mà ngày càng có xu hướng tăng tốc làm người ngồi bên cạnh bất an, dù đã thắt dây an toàn nhưng vẫn cố nắm lấy thành xe làm điểm tựa.

"Anh điên rồi à?"

Anh vẫn không nhìn cô, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, cả người tỏa ra một hàn khí lạnh băng bức chết người: "Phải, tôi gần như phát điên lên khi nghĩ rằng nếu chậm một chút nữa tôi sẽ phải mất đi em. Em là cái gì thế hả?"

"..."-Đông Nghi cảm thấy tai mình ù đi, cảm giác sợ hãi đã không còn thay đi bằng nỗi bất ngờ, anh đang nói cái gì thế?

"Từ giờ tôi không cho phép em gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa, ngoan ngoãn ở trong tầm mắt của tôi để tôi được bảo vệ cho em."

Đông Nghi chớp nhẹ mắt, cô trước nay đều ở ngoài sáng, chỉ có anh là trong bóng tối thôi, anh còn muốn sao nữa đây. (Nàng thông minh nhưng mà chuyện tình cảm cũng chỉ là con số 0 đáng yêu thôi a)

"Anh ngang ngược thật đấy, lúc nào cũng tự ý làm theo ý mình."

L đập mạnh nắm tay vào vô lăng, cô làm anh tức chết rồi. Thở ra nặng nề áp chế cơn giận sôi sục trong lồng ngực, L trầm giọng nói tiếp: "K, về sau hãy để cô ấy làm vệ sĩ cho em tiếp đi, có K bên cạnh em tôi an tâm hơn."

Thêm một cái chớp mắt nữa của Đông Nghi, lần này suy nghĩ của anh rất giống cô nha, cô là đang nghĩ cách để K làm việc cho mình nhưng chưa có cơ hội thích hợp. Nhưng không được, hai người là cùng một giuột, có K thì anh càng dễ dàng tiếp xúc với cô hơn, và còn...

Nhìn hai má Đông Nghi nóng ran lên, anh bất giác khẽ cười quên đi cả cơn giận, lời lẽ bắt đầu trêu đùa cô trở lại: "Cho dù không có K thì em cũng không thoát khỏi tôi được đâu, cho nên em không cần mất thời gian nghĩ chuyện không có kết quả đó nữa."

"Vô liêm sỉ!"

TBC.