Hai ngày sau, khi Triệu Uyển Dư mới từ công ty trở về, vừa tới cửa, cô đã thấy nhân viên chuyển nhà do Hoắc Lãng Triết phái tới.

Cô phải công nhận rằng, Hoắc Lãng Triết, anh ta quả thực là hành động hết sức nhanh gọn lẹ.

Chỉ trong vòng mười phút, toàn bộ đồ đạc đã được chất vào cốp xe của chiếc xe Lamborghini.

Triệu Uyển Dư ở đây ba năm nhưng quả thực đồ đạc không nhiều.

Căn nhà cô ở mặc dù lớn nhưng đồ đạc bên trong lại hết sức sơ sài, tất cả chỉ gói gọn trong hai chiếc vali.

Một là quần áo và vài đồ dùng mỹ phẩm, hai là những tài liệu liên quan đến công việc.

Người khác nghĩ cô chính là kiểu người sống hà tiện, lao vào kiếm tiền nhưng lại keo kiệt không dám chi ra, đến cả xe riêng còn không có.

Nhưng cô vốn không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt đó, đối với cô: sự nghiệp là chính, đời tư là phụ.

Cô cũng không phải là một kẻ quá cuồng công việc, chỉ biết lao đầu kiếm tiền, mà đơn giản chỉ là cô quá đam mê nó mà thôi.

Huống chi, cho dù nhà có to đến mấy thì cũng chỉ có một người sống, đó là cô.

Không nhất thiết phải sắm nhiều thứ.

Xe có thể thuê, tất nhiên là cô không mất công lái.

Nhưng khi cô ngồi trong xe, nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó suốt ba năm, cô phát hiện bản thân mình đã sai, cô không ngờ mình lại đối xử với bản thân tệ như vậy.

Ngôi nhà này, ba tháng sau nhất định cô sẽ sửa sang lại đàng hoàng, sẽ đi mua sắm, sẽ mang những thiết bị tiên tiến nhất, hưởng thụ những thành quả mà trước nay nên được hưởng!

Một lúc lâu sau, chiếc xe dừng lại, người tài xế thông báo với cô là đã tới nơi.

Triệu Uyển Dư bước xuống xe, tay cầm theo hai chiếc vali.

Toà biệt thự xa xỉ hiện ngay ra trước mắt khiến cô không khỏi cảm thán.

Với diện tích ước chừng lên tới hơn 500 mét vuông, là sự kết hợp hài hoà giữa hai phong cách Đông, Tây.

Cả căn biệt thự được bao phủ bởi gang màu trung tính trang nhã, lịch sự kết hợp với màu đen, tạo nên sự tương phản độc đáo.

Toàn bộ mặt tiền sử dụng hoàn toàn bằng cửa kính với kích thước đa dạng, tạo nên một không gian mở.

Không những đón nhận ánh sáng tự nhiên mà còn dễ dàng chiêm ngưỡng cảnh quan bên ngoài.

Lối đi sân vườn uyển chuyển được lát đá và sỏi tỉ mỉ, tạo cảm giác nhẹ nhàng thư thả khi đi dạo quanh sân vườn.

Phía bên phải biệt thự còn có đài phun nước, bể bơi lớn……

Nơi đây quá đẹp! Hoắc Lãng Triết, anh thật biết cách tiêu tiền!

Triệu Uyển Dư còn đang chiêm ngưỡng cảnh tiên thì cửa chính lớn đã mở ra.

Một cô gái từ phía xa chạy lại, dáng vẻ nhìn rất dễ thương, gương mặt lại vô cùng thanh tú, toát lên vẻ mỏng manh, yếu đuối, khiến ai nhìn vào cũng đều muốn bảo vệ.

Đối mặt với người con gái xa lạ tay cầm vali, ánh mắt cô nàng lộ rõ sự khinh thường, thản nhiên liếc xéo, dò xét, soi từng chân lông kẽ tóc.

Cô nàng õng ẹo, đứng trước mặc Triệu Uyển Dư.

Chiếc váy ngắn ngang đùi tối màu làm nổi bật lên nước da trắng nõn nà.

Mặc dù thấp hơn Triệu Uyển Dư một cái đầu nhưng cô nàng vẫn cố rướn người lên.

"Còn tưởng là ai!” Cô nàng cất lên giọng nói đầy khinh miệt “Còn đứng đực ra đó làm cái gì nữa! Mau vào trong, còn bao việc đang đợi cô đó.

Để tôi nhắc trước cho cô nhớ, đừng nghĩ vào đây rồi mà nuôi ý tưởng đũa mốc mà đòi chọc mâm son, không biết thân phận lại muốn cưỡi lên lưng hạc.

Tốt nhân nên giữ chừng mực, đừng đem dáng vẻ đó đi quyến rũ đàn ông.”

Nghe được những lời này, Triệu Uyển Dư vô cùng tức giận!

Làm luật sư bao năm, Triệu Uyển Dư gặp không biết bao nhiêu loại người.

Còn chưa kể trên thương trường, đầy rẫy mưu mô, thủ đoạn.

Thắng làm vua, thua làm giặc, mọi lời khinh miệt, sỉ nhục Triệu Uyển Dư nghe không thiếu nhưng lại chưa có ai dám so sánh cô với hạng nữ nhân đi quyến rũ đàn ông!

Bởi lẽ, trên người Triệu Uyển Dư, không ai là không nhìn ra khí chất thanh cao hiếm có.

Một người không bị tiền tài mê hoặc, sống dựa trên sức mình.

Triệu Uyển Dư không muốn để cô ta vào mắt, càng không muốn phí hơi với loại người này.

"Nhìn trang phục, hẳn cô đây là người làm!” Triệu Uyển Dư khẽ cười “Nhưng cách ăn mặc này chẳng phải là quá lố sao? Váy ngắn như vậy cúi xuống sẽ ngắn tới đâu? Quyến rũ đàn ông? Trước tiên cô nên xem lại mình cãi đã.”

“Cái gì mà người làm! Cô là cái thá gì mà dám xếp tôi với những kẻ không cùng đẳng cấp đó.” Cô ta tức đến đỏ mặt, chua chát nói: “Tôi chỉ phục vụ một mình thiếu gia, chẳng khác gì một bảo mẫu cả!”

“Bảo mẫu gì chứ, rõ dàng là một nữ giúp việc.” Triệu Uyển Dư nhếch miệng cười, Lãng Triết, không ngờ anh lại có gu mặn như vậy!

“Cái loại không biết phải trái, cô nói lại lần nữa cho tôi xem!” nữ giúp việc hét lên.

Triệu Uyển Dư không muốn tốn hơi, quay người đi vào trong.

Nhưng cô ta sao lại để yên.

Ngay khi Triệu Uyển Dư bước lên bậc thang, cô nàng này lao như bay, đứng chắn trước mặt cô, không chút kiêng dè mà vung tay lên.

Triệu Uyển Dư sớm đã lường trước được việc này, vừa định đưa tay ra đỡ thì bất ngờ, một bàn tay to lớn khác đã giúp cô chặn lại cánh tay đang vung lên kia.

Hoắc Lãng Triết từ đâu xuất hiện, đứng ra đỡ đạn cho cô?

Sức lực nam nữ vốn chênh lệch, cánh tay bị Hoắc Lãng Triết hất ra vô tình kéo theo chủ nhân của nó ngã xuống đất.

Ngay sau đó, tiếng của Hoắc Lãng Triết giáng xuống, âm điệu lạnh lẽo thấu xương: “Lệ Hải, cô đang làm gì vậy?”

Lệ Hải thấy Hoắc Lãng Triết không còn dáng vẻ bình ổn thường ngày nữa thì sợ phát khiếp, vội quỳ xuống, van xin:

"Thiếu gia, Lệ Hải thật sự xin lỗi!”

“Cô có lỗi gì?” Hoắc Lãng Triết lạnh lùng hỏi tội.

Lệ Hải căn bản không hiểu tại sao Hoắc Lãng Triết của cô ta đột nhiên lại tức giận như thế, cô từ bé đã lớn lên cùng thiếu gia, trước giờ chưa thấy thiếu gia ghét bỏ mình ra mặt như thế này.

Lại nhìn thấy người con gái đang đứng cạnh thiếu gia, Lệ Hải lúc này mới ngỡ ngàng.

“Là tôi đã ra tay với vị tiểu thư kia! Nhưng thiếu gia, anh phải tin tôi là vị tiểu thư đó quá quắt, gây sự với tôi trước! Tôi không kìm chế được cơn nóng giận, xin thiếu gia tha tội!"

Thật đúng là giảo hoạt! Ngay cả khi đến bước đường cùng, cô ta vẫn còn nghĩ cách đổ tội cho cô! Thật đúng là khiến cho người ta nực cười!

Hoắc Lãng Triết im lặng một lúc.

Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chỉ cần kiếc nhẹ thôi đã đủ biết ai là người đang nói dối.

Mặc dù Lệ Hải từ bé đã cùng bố mẹ theo hầu Hoắc gia, nhưng cũng không thể nể tình điều đó mà xử nhẹ tay được.

"Luật sư Triệu, là em gây sự trước sao? Mới đến nhà tôi đã không biết khách khí rồi.”

Hoắc Lãng Triết quay sang nhìn cô, khoé môi khẽ cong lên.

Lệ Hải chăm chú quan sát nét mặt của Hoắc Lãng Triết, từ đầu đến cuối đều nhìn ra sự khác thường của thiếu gia dành cho người con gái này.

Triệu Uyển Dư khinh bỉ nhìn anh, tên điên này, không chừng đã bị con bé hồ ly kia khuấy đảo tâm can rồi.

Đúng là thật có mắt thẩm mỹ! Hoá ra đàn ông ai cũng giống nhau, đều thích những kiểu con gái trà xanh mang dáng vẻ mỏng manh, yếu đuối.

“Thật đúng là ấu trĩ!" Triệu Uyển Dư chẳng muốn nhìn bản mặt đáng ghét của Hoắc Lãng Triết, thản nhiên lên tiếng.

“Cứ cho là tôi gây sự đi!”

Tên điên nào đó nghe những lời này không những không tức giận lại thấy vô cùng thú vị.

Lệ Hải nghe xong, đoán cô cũng sợ Hoắc Lãng Triết, liền trưng ra vẻ mặt ấm ức, mắt đẫm lệ: “Thiếu gia, đều tại Lệ Hải không tốt, xin thiếu gia cứ trách phạt.”

Ôi chúa ơi, chẳng phải vừa rồi còn già mồm đổ tội cho cô sao.

Giờ xoay 360 độ, làm nạn nhân à!

Triệu Uyển Dư ngao ngán lắc đầu.

Hoắc Lãng Triết không phải không nhìn ra thái độ khó chịu của cô, liền hẩy tay ra hiệu cho người đang quỳ sấp người kia lui xuống..