Ôn Húc Nhiên nghe tới đây, vẻ mặt ánh lên chút trầm mặc.

Anh biết tính tình của Triệu Uyển Dư, một khi đã quyết thì khó ai có thể lay chuyển.

Mặc dù cô đã nói vậy, nhưng anh tin mình không thể không thuyết phục được cô: “Uyển Dư, em có năng lực hay không, không chỉ có anh mà ngay cả Lưu Hành cũng nhìn ra.

Anh biết em đang lo lắng điều gì, em sợ bản thân sẽ gây ra thiệt hại cho công ty sao? Không đâu Uyển Dư à, em thử nghĩ lại xem, lúc anh ở bên Singapore, công ty này là một tay em điều hành, những vấn đề liên quan tới nguồn vốn hay ngân sách của công ty, em đều xử lý một cách ổn thoả, thậm chí còn tốt hơn khi có anh.

Nói về thực lực, anh phải công nhận rằng mình còn phải học hỏi từ em rất nhiều.” Ôn Húc Nhiên khẽ cười nhìn cô, lời nói ra mang tính khẳng định chắc chắn.

“Anh không đề cao năng lực của em, mà chính em đã cho anh thấy, em tài giỏi cỡ nào.”

“Húc Nhiên.” Triệu Uyển Dư khẽ lắc đầu.

“Trước mắt chuyện của công ty bây giờ là ổn định nguồn đầu tư, chúng ta thôi nói về vấn đề này được không.”

“Được rồi, anh không nói nữa.” Ôn Húc Nhiên khẽ thở dài, “Nhưng em cũng nên cân nhắc kĩ lời đề nghị của anh đi.

Tất cả cũng vì lợi ích của em.”

Triệu Uyển Dư không muốn tiếp tục tranh luận thêm bèn gật đầu thoả hiệp, cô nhìn Ôn Húc Nhiên, khẽ lên tiếng: “Hôm nay anh sao rồi, có cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?”

Nhớ lại buổi chiều hôm qua, phận làm cấp dưới của anh, cô không thể nói là không quan tâm.

Ôn Húc Nhiên rất ít khi uống rượu, vậy mà lại để bản thân say tới mức không biết gì.

“Anh không sao….” Ôn Húc Nhiên đỏ mặt gãi đầu, khuôn mặt không giấu nổi nét căng thẳng.

Những gì bản thân hôm qua nói ra cơ hồ đều không nhớ rõ, “Uyển Dư, hôm qua anh có nói gì không phải không?”

“Không có.” Triệu Uyển Dư nhanh chóng đáp lời.

Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, những lời Ôn Húc Nhiên nói khi đó bây giờ có kể lại với anh cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Ôn Húc Nhiên nghe vậy thì yên tâm thở phào một tiếng, “Vậy thì tốt quá, anh cứ sợ hôm qua say xỉn quá thành ra ăn nói hàm hồ.”

Triệu Uyển Dư không đáp, ánh mắt nhìn vào tập tài liệu để bên cạnh mình, thoạt rồi đưa cho Ôn Húc Nhiên, nghiêm túc nói.

“Anh xem đi, đây đều là những dự án mà công ty chúng ta sử dụng vốn từ phía Hoắc thị.

Mặc dù bên đó chưa đề cập gì tới tiền hoa hồng được thụ hưởng nhưng lợi nhuận thu về từ dự án này không quá lớn, con số 20% trước đó mà chúng ta đề ra trong hợp đồng, tôi e là cần thoả hiệp lại với bên đó….”

Ôn Húc Nhiên khẽ cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn vào dòng dữ liệu có trong tập dự án, “Ý em là giảm phần trăm lợi nhuận phải thanh toán cho Hoắc thị thay vì 20%?”

“Đúng vậy? Dù bây giờ trên thương trường, công ty chúng ta có chỗ đứng vững chắc hơn do có Hoắc thị hậu thuẫn nhưng vừa rồi anh cũng nghe rồi đó, lão Vương Lee là người như thế nào, thủ đoạn ra sao, không cần nói cũng biết, tôi dám chắc một điều, không sớm thì muộm ông ta sẽ tìm cách chơi lại chúng ta.”

“Giảm bao nhiêu?” Ôn Húc Nhiên không nói thêm, lập tức hỏi Triệu Uyển Dư một con số.

“5%!”

Ôn Húc Nhiên gật đầu, thoạt rồi gấp tập tài liệu vào.

“Được, dự án lần này anh đặt hết niềm tin vào em.

Nhưng trước mắt vấn đề vẫn là bàn với bên Hoắc thị.”

Triệu Uyển Dư uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, về pháp lý thì chúng ta không phạm bất kì quy tắc nào, đơn giản chỉ là đàm phán thêm với họ về lợi nhuận thụ hưởng.

Tôi sẽ đến Hoắc thị một chuyến, sau đó sẽ báo lại với anh.”

“Em tính đi luôn bây giờ?”

Triệu Uyển Dư gật đầu, “Đúng vậy, bây giờ không quá muộn, tôi dám chắc một người như Hoắc tiên sinh vẫn đang vùi mình vào công việc.”

Ra khỏi công ty, lúc này đã là hơn 7 giờ tối.

Triệu Uyển Dư rẽ vào một nhà hàng nhỏ, mua hai suất cơm rồi gọi xe tới thẳng Hoắc thị.

Dù Hoắc Lãng Triết không thừa nhận nhưng bản chất của anh vẫn là một người cuồng công việc.

Anh luôn trách cô ăn uống không điều độ nhưng thực chất người không màng tới sức khỏe của bản thân ở là anh.

Ít ra khi đói cô còn biết tự tìm cho mình cái gì đó để lót dạ, còn anh thì sao?

Từ khi trở thành thư ký cá nhân và ở cùng anh, Triệu Uyển Dư phát hiện một điều, con người của Hoắc Lãng Triết thật sự rất khó chiều.

———-

Hoắc thị…

Hoắc Lãng Triết vừa đem tập tài liệu trên bàn ký tên xong xuôi, bên ngoài đã vang lên mấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó là vẻ mặt hớt hải của trợ lý Tư Phong.

“Hoắc tổng, cô ấy muốn gặp anh…” Giọng của Tư Phong có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm.

Hàng lông mày cương nghị của Hoắc Lãng Triết khẽ nhíu lại, “Là ai vậy?” Là ai mà khiến một người vốn điềm tĩnh như Tư Phong lại trở nên khẩn trương như này, xem ra hẳn là có thân phận không tầm thường.

“Hôn….hôn thê của anh…” Trợ lý Tư ngập ngừng mãi mới nói nên lờ.

Hoắc Lãng Triết nghe vậy, trên gương mặt thoáng hiện chút không hài lòng cùng vài phần nghi hoặc.

“Nói tôi không ở đây.”

“Nhưng…lễ tân nói anh đang ở trong phòng, hiện giờ cô ấy đang chờ ở bên dưới, tôi vừa biết chuyện là vào đây báo anh.”

Nghe vậy, Hoắc Lãng Triết khẽ thở dài, phải mất mấy giây sau mới trầm giọng ra lệnh: “Để cô ấy vào đi!”

“Vâng!” Tư Phong bất ngờ đáp.

“Vậy tôi sẽ kêu người báo lại.”

Ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Lãng Triết, Tư Phong không khỏi ôm ngực chấn tĩnh bản thân.

Sắc mặt xám xịt vừa rồi của Hoắc tổng anh không phải là không nhìn ra.

Nhưng không chỉ có mỗi Hoắc tổng mà ngay cả anh cũng cảm thấy bàng hoàng.

Vị hôn thê của Hoắc tổng không phải là đang điều trị bệnh ở bên Mỹ sao, tại sao lại quay về đây? Ba năm trước cũng vì hôn sự này mà suốt một thời gian dài mà Hoắc gia không có lấy một ngày yên ổn.

Đi theo Hoắc Lãng Triết nhiều năm, phải nói rằng anh chưa bao giờ thấy Hoắc tổng bất lực như bây giờ.

Hoắc gia và Giai gia là chỗ làm ăn lâu đời.

Từ nhỏ đại tiểu thư nhà họ Giai đã quen biết với Hoắc Lãng Triết.

Mối quan hệ giữa họ cũng vô cùng thân thiết, chỉ là không ngờ đến, đùng một cái hai gia tộc lại muốn liên hôn.

Khi ấy Hoắc Lãng Triết phản đối rất gay gắt, thậm trí không ngần ngại mà từ mặt cả gia tộc.

Nhưng năm đó, nếu không vì cứu Tư Phong, e là đến cuối đời, Hoắc gia cũng không thể lôi Hoắc Lãng Triết trở về..