Lam Mặc khuôn mặt nở nụ cười vô hại, trong đầu lại toàn là ý đồ đen tối. ~

Xe của Lam Mặc là một chiếc xe kiểu thể thao Lamborghini màu trắng, rất phù hợp với cá tính sành điệu của anh ta.

Noãn Noãn ngồi trong xe, ánh mắt lại dán ra cửa sổ xe.

Tốc độ xe không hề nhanh, Lam Mặc dường như đang để ý đến hành động của cô, cố ý để xe chạy chậm lại, có thể nhìn thấy cảnh vật dọc đường.

Đêm ở Mộng Thành, rất yên tĩnh.

Không có quá nhiều sao sáng, không có ánh trăng rực rỡ, bầu trời chỉ là đêm đen mịt mù, cũng như tâm linh con người, mỗi người đều không cách nào nhìn rõ được con người thực sự của mình.

Những chiếc xe đôi khi lướt qua đem theo làn gió nóng, Noan Noãn nhìn thành phố xa lạ này, trong bóng đêm, tất cả mọi cảnh vật dường như đều là ảo ảnh.

Trước mắt, chỉ có hai khuôn mặt mờ ảo không ngừng hiện lên, một khuôn mặt là của Hàn Cảnh Thìn, một khuôn mặt là của Ninh Nam.

Trong đầu, không xóa đi được, là bức họa về Hàn Cảnh Thìn và Lạc Phong, còn có sự cứu rỗi như thần thánh của Ninh Nam.

Trong tim, dường như có một loại cảm xúc tinh tế đang sản sinh.

Trái tim con người nếu như bị người thương yêu nhất thương tổn, vết thương đó không nhìn thấy được vết tích, song lại sắc nét hơn bất cứ vết thương trên da thịt nào, càng đau đến rõ ràng.

Noãn Noãn không biết phải làm sao để tưởng niệm đoạn tình yêu tuyệt vọng này.

Nghĩ lại những điều không đáng đó, nghĩ lại sự chủ động của Cảnh Thìn với một người đàn ông, ý thức sau đó, là chỉ muốn quên anh ta đi, muốn hoàn toàn quên đi thiên đường mà mình đã từng có ấy.

Chỉ có điều muốn quên đi một người đã từng yêu, quá trình này thật đẫm máu.

*** *** *** *** ***

Đến biệt thự nhà Lam Mặc, Noãn Noãn vẫn nghĩ là sẽ giống như Ninh gia, sẽ có ba biệt thự của ba người phân ra ở riêng.

Kết quả, nơi này chỉ có một ngôi nhà nhỏ màu trắng.

“Anh không ở cùng gia đình sao?”

Noãn Noãn đợi Lam Mặc đỗ xe xong, hoài nghi hỏi.

Nhìn quanh bốn phía, địa điểm hẻo lánh, trong phòng cũng là tối đen, đến một người giúp việc cũng không có, Noãn Noãn không thể không bắt đầu hối hận.

Đây không phải là cô nam quả nữ ở chung một phòng sao.

“Tôi không thích sống với đàn ông.” 

Anh lông bông nói, một tay đặt lên trên vai cô, nụ cười cực kỳ ám muội nói : 

“Đi vào nào.”

Tô Noãn Noãn hoảng loạn bỏ tay anh ta ra, lại nhìn nụ cười toàn ý định xấu xa của anh ta, lập tức có cảm giác như đang đi vào ổ sói.

“Đừng sợ, tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em mà.”

Anh ta cười tinh quái, chằm chằm nhìn vào con mồi không thể thoát được này. ~