Tô Noãn Noãn bước xuống đến đầu cầu thang, thì nghe thấy tiếng cãi nhau truyền đến từ phòng khách.
Là Ninh Nam và mẹ anh ta.
”Mẹ đã nói rồi, nếu con chỉ là tùy ý chơi bời mẹ không có ý kiến gì, song cô gái này con còn muốn giữ lại bao lâu nữa.”
”Con không hề chơi bời, con cũng không hề muốn để cô ấy đi, cô ấy là do con mua về từ hội đấu giá.”
”Mua? Nghe ý của con, con còn muốn lưu cô ta lại đây cả đời sao! ”
”Đúng, cả đời này!”
”Chát ”
tiếng vang của một cái tát.
”Mẹ đã tìm giúp con một đốt tượng tốt rồi, cô gái này hãy nhanh chóng đuổi cô ta đi.”
Hình Tuệ nói xong, giận dữ đi ra khỏi biệt thự của Ninh Nam, bà trước giờ
chưa có lúc nào lại cùng con trai náo ra chuyện khó xử như thế này, hôm
nay lại chỉ vì một cô gái.
Ninh Nam nhìn bóng lưng rời đi của Hình Tuệ, trong tâm thầm nhủ,
”Mẹ, sau này mẹ sẽ hiểu việc con làm.”
”Ninh Nam.”
Tô Noãn Noãn đứng trên cầu thang gọi anh ta, không hiểu sao, âm thanh lại có chút nghẹn ngào.
Có lẽ là vì lâu lắm rồi không được ai quan tâm đến, thấy Ninh Nam vì bảo
vệ cô, cãi nhau với cả mẹ của anh ta, làm cô có chút cảm động.
”Em tỉnh rồi.”
Ninh Nam có chút vui mừng.
”Ân.”
Tô Noãn Noãn lãnh đạm đáp lại một tiếng.
Mặc dù cảm động vì anh ta, cô cũng không thể hiện ra ngoài, so với những
việc mà anh ta đã làm, thì chút cảm động này làm sao có thể làm tan chảy trái tim cô.
”Còn đau không? ”
Anh ta bước đến gần cô, chỉ vào dấu ấn trước ngực cô.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến là Tô Noãn Noãn lại càng thêm giận.
Cái thứ này, rõ ràng là anh ta cưỡng ép cô in lên, đau đến mức nào, anh ta thừa biết.
Con người này chỉ toàn sau khi đối xử bạo tàn với cô xong mới biến thành
cực kỳ ôn nhu, Tô Noãn Noãn thực sự thấy không nhìn thấu được.
Chỉ có cảm giác sự ôn nhu của anh ta mang theo mục đích nào đó, song lại không rõ là cái gì