Noãn Noãn nằm trên chiếc giường lớn xa lạ, chỉ đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh đóng lại, cô mới yên tâm hơn.

Những chuyện vừa xảy ra, cứ như một giấc mơ vậy, trong tim như có cơn ác mộng kéo dài.

Tối nay, có thể tính là qua cửa rồi chăng? Liệu có phải bản thân tạm thời đã được an toàn?

Cô không biết được.

Hồi tưởng lại ánh mắt vừa rồi của Ninh Nam, không giống sự hứng thú như hai lần trước, ánh mắt nhìn trực diện đó, đem theo tín hiệu nguy hiểm, dường như muốn nhìn thấu cô.

Ánh nhìn đó, làm cô chột dạ, mặc dù đã hết sức che đậy, nhưng cô không biết được, anh ta rốt cục đã nhìn ra bao nhiêu.

Điều chỉnh lại hô hấp, đứng dậy đi vào buồng tắm, để bản thân được ngâm mình trong bồn tắm lớn, giảm bớt sự căng thẳng vừa rồi.

Dòng nước ấm, mùi hương thơm của hoa hồng, làm cô bắt đầu bình tĩnh lại, chỉnh lý lại suy nghĩ.

Bắt đầu từ đêm nay, có đúng là sẽ phải chấp nhận số phận làm tình nhân ở đây của anh ta?

Mà người đàn ông này, so với trong suy nghĩ của cô thì nguy hiểm hơn rất nhiều, cô không chắc chắn, anh ta liệu sẽ làm gì với cô, sẽ ép buộc cô chăng?

Sợ hãi, thật sự sợ hãi, mà lại không có đường nào để lùi.

Trừ thân thể mình cô thật không nghĩ ra mình còn gì để lợi dụng, từ nhỏ đã được cha đem giấu ở nước ngoài bảo vệ, cô giờ mới phát hiện bản thân hình như không còn có chỗ dung thân.

Đứng lên lau khô người, nằm trên giường, chiếc giường xa lạ, rất mềm mại, chăn còn có mùi vị của nắng.

Không thể đàn áp được tư tưởng, dời núi lấp biển vậy.

Hàn Cảnh Thìn, anh hiện giờ ở đâu? Đã bị Hàn Dật Thìn làm gì rồi? Tại sao anh ta lại hận anh trai mình đến vậy?

Cô muốn gặp Hàn Cảnh Thìn, đây là mong muốn duy nhất của cô, đây cũng là điều ngay lúc đầu đã nói rõ với Hàn Dật Thìn, nếu như cô có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ anh ta giao, vậy thì, cô sẽ được an bài gặp mặt Hàn Cảnh Thìn.

Chỉ là, nếu như để gặp Hàn Cảnh Thìn mà bản thân lại phải rơi vào bước khó khăn này, anh ấy có trách cô không? Còn muốn cô nữa không?

Cô không dám chắc, nhưng không hối hận.

Đêm khuya, cô mới ngủ thiếp đi, có lẽ do quá mệt, giấc ngủ này thật nặng nề.

Khi tỉnh lại, đã là buổi trưa.

Rửa mặt chải tóc xong xuống lầu, chỉ có hai người giúp việc đang bận rộn, nhìn thấy Noãn Noãn đã dậy, liền mau lẹ gọi.

“Mạc tiểu thư, cô tỉnh rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị bữa trưa cho cô.” Người giúp việc nói một cách tôn trọng.

“Được, cảm ơn.” Noãn Noãn ngồi ở phòng ăn đợi.

“Mạc tiểu thư, quần áo của cô và đồ dùng hàng ngày chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, bây giờ đem lên phòng cho cô, có được không ạ? “ Người giúp việc Mary bước đến, chỉ vào những vali da xếp đầy trong phòng khách rồi nói.

“Được, cảm ơn.” Noãn Noãn cười đáp, đối với thái độ khách sáo của hai người giúp việc này, đối đáp lại đúng mực.

Ăn xong cơm, lên lầu, bên trong tủ quần áo khổng lồ, đầy ắp những bộ áo váy đắt tiền, cùng với quần áo chíp đồng bộ đều có đủ.

Bàn trang điểm và phòng tắm cũng xếp đầy đồ dưỡng da cao cấp, Noãn Noãn đối với những thứ này lại không có mấy cảm giác, cũng do từ nhỏ cô đều dùng đồ tốt cả.

Đổi một bộ váy liền thân màu vàng định ra ngoài, cô chỉ là muốn thử xem, cô có được tự do không.

Quả nhiên, chưa đến cửa lớn, không biết từ đâu đã xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ đen đi ra ngăn cô lại.

“Mạc tiểu thư, không có sự cho phép của Ninh thiếu, cô không thể ra ngoài.” Âm thanh lạnh lẽo, cứ như bức tượng không có cảm tình.