Sớm muộn gì cũng phải trả lại.

Trước giờ Triệu Thủy Vô chỉ coi đây là một câu thoại kinh điển trong phim, nhưng từ giờ phút này trở đi, cô sẽ tôn sùng nó là chân lý.

Nhà này đã là nhà của người khác.

Mẹ Hạ mang đầy đủ phong cách của một chủ nhà, ngồi ở giữa chiếc ghế sofa màu đỏ, còn Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên mỗi người kéo một chiếc ghế dựa ngồi đối diện với bà.

Trông giống cái gì nhỉ? À, giống hai vị đại thần đang bị Thái hậu thẩm vấn.

Mà nói đại thần còn sang chán, chỉ có Bạch Cảnh Xuyên là đại thần thôi, còn cô là cung cữ phạm tội.

Xét thấy phim thương mại tạm thời biến thành phim luân lý đạo đức, anh cố vấn liền rút lui ra cửa.

Mẹ Hạ trái quét Bạch Cảnh Xuyên, phải nhìn Triệu Thủy Vô, dường như đã nhìn chân tướng, bà mở nắp tách trà, thổi bay quả táo đỏ nổi trên mặt nước, “Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn…”

“Dì, hôm nay dì tới đây, có muốn nói cho Hạ Chương một tiếng không?” Bạch Cảnh Xuyên hỏi.

“Vốn dĩ tôi muốn mua một căn nhà thôi, không định làm phiền đến nó.” Bà nhìn Triệu Thủy Vô, “Nhưng bây giờ, chắc phải gọi nó đến rồi.”

Hai người họ trò chuyện mà không cần quan tâm đến ý kiến ​​của Triệu Thủy Vô.

Nhưng cô còn muốn mọi người tụ họp hơn cả bọn họ, như thế mới có thể làm rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Bạch Cảnh Xuyên gọi cho Hạ Chương, không nói cụ thể gì, chỉ bảo anh ta đến, mẹ Hạ cũng đang ở đó.

Hạ Chương vừa lạ vừa lo, sợ mẹ và Triệu Thủy Vô gặp nhau sẽ xảy ra chuyện lớn, nên lúc tới nơi anh ta vẫn mặc quần áo ở nhà, góc áo còn dính vài sợi lông chó.

“Mẹ!” Anh ta thấy mẹ mình thật sự ở đây, vội ngồi xuống trước mặt bà, “Mẹ tới đây làm gì? Mẹ…”

Mẹ nó, đừng bảo nhịn nhiều năm xong bây giờ tính sổ một thể nhé?

Mẹ Hạ không vội trả lời, bà nắm tay anh ta, vỗ nhẹ hai cái, quay đầu hỏi Triệu Thủy Vô: “Trong khoảng thời gian này, nó đã gây cho cô không ít chuyện nhỉ?”

Triệu Thủy Vô không hề khách sáo, “Không ít.”

“Tôi cũng không ngờ cô lại là chủ nhân của căn nhà này.

Nếu tôi nói tôi vẫn muốn mua thì cô có bán không?”

“Đương nhiên là bán.” Cô trả lời không chút suy nghĩ, chỉ cần mua thật, bất kể người mua là ai, cô có bao giờ chê tiền đâu.

Nhưng Hạ Chương không vui, “Không cho bán! Không đúng, không cho mua!” Anh ta lắc cánh tay của mẹ, “Mẹ, lúc trước mẹ cho cô ta tiền nên cô ta mới mua được căn nhà này, bây giờ mẹ lại phải đưa tiền cho cô ta, mua lại căn nhà.

Làm gì có chuyện vô lý như thế chứ!”

Mẹ Hạ an ủi: “Hạ Chương, trên đời này có một số việc không nên tính toán chi li, như thế cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Đây không phải vấn đề so đo!” Hạ Chương không hiểu làm sao mẹ anh lại có suy nghĩ như vậy, “Cô ta hại mẹ mất chồng, hại con mất bố, còn cuỗm của chúng ta 30 vạn, mẹ không truy cứu cũng được, nhưng giờ còn muốn tốn càng nhiều tiền để mua căn nhà cô ả mua bằng tiền của chúng ta… Cái này, mẹ bảo con chấp nhận kiểu gì!”

“Hạ Chương, nghe mẹ nói.” Bà vỗ vai anh xoa dịu cảm xúc “Đây quả thật là lỗi của mẹ, lúc đó mẹ nghĩ có một số chuyện không nên làm phiền đến con, nên không nói cho con biết.

Hôm nay gặp Triệu tiểu thư, mẹ mới hiểu ra, hóa ra con lại canh cánh trong lòng lâu như vậy.”

“Ý của mẹ là gì?” Hạ Chương ngẩng đầu.

“Bố của con…” Khi mẹ Hạ nhắc đến ông ta, giọng điệu đã không có hận thù cũng không có trách móc, như thể bà đang đánh giá vườn hoa trong chung cư, “Con nghĩ ông ấy mới làm việc đó lần đầu à? Trong mấy năm con ở nước ngoài, ông ấy thường không về nhà cả đêm, cũng không quan tâm đến tình hình hiện tại của con, còn bảo với mẹ là bận việc công ty, phải đi uống rượu với người khác.”

Hạ Chương nhớ tới mấy năm anh một mình ở nước ngoài, cơ hội chạm mặt bố chỉ đếm trên đầu ngón tay, khi nghỉ hè về nhà cũng chỉ có tài xế và mẹ anh đến đón, còn bố anh thì không thấy đâu, dường như ông không biết anh đã về, chỉ lúc tình cờ gặp mới chào hỏi vài câu.

“Sau này mẹ gọi điện cho thư ký của ông ấy, hỏi rốt cuộc mỗi ngày ông ấy đang làm gì, cô ấy đáp rất mơ hồ.”

Triệu Thủy Vô cười mỉa, không biết là thư ký hay hồ ly tinh đây.

Nhưng đương nhiên cô không thể nói những lời này ra, Bạch Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn, như hiểu được cô đang nghĩ gì, nhưng bị cô lạnh mặt quay đi.

“Nhưng giấy không gói được lửa.

Không bao lâu sau thì mẹ phát hiện ra sự thật, khi đó mẹ nghĩ nhịn rồi sẽ qua, nhưng nhịn một năm, mẹ phát hiện mình không nuốt trôi được.

Bạn bè còn khuyên mẹ, rằng mọi người đều như thế, đàn ông ăn chơi đàng điếm, họ cũng ra ngoài chơi.

Nhưng mẹ nghĩ mẹ khác họ, năm đó mười mấy tuổi gả cho bố con, vì thấy ông ấy có lý tưởng, nhưng giản dị.

Nhưng bây giờ lý tưởng của ông ấy đã thành hiện thực, con người cũng thay đổi theo… Sống như thế này thì còn vui vẻ gì? Thà ly hôn còn hơn.”

Hạ Chương có chút bối rối, “Cho nên, trước khi mẹ gặp Triệu Thủy Vô đã nghĩ đến chuyện ly hôn?”

Ơ, lần trước còn móc tim móc phổi gọi Thủy Thủy thiết tha, giờ lại gọi toạc tên người ta ra.

Triệu Thủy Vô bực mình, vươn tay cầm lấy cốc nước trên bàn cà phê, nhưng không với tới.

Bạch Cảnh Xuyên đưa qua, cô lại không muốn uống nữa liền gạt tay anh ra.

“Đúng vậy.” Mẹ Hạ gật đầu, “Nhưng bạn bè nói với mẹ rằng những người như mẹ rất khó để ly hôn, tốt nhất nên hỏi ý kiến luật sư chuyên nghiệp.

Bởi vì có liên quan đến việc phân chia tài sản công ty, nên luật sư của mẹ đã hỏi đi người bạn có chuyên môn.”

Và người bạn đó_____

“Là tôi.” Bạch Cảnh Xuyên nói.

Những chuyện tiếp theo đều có liên quan đến anh.

Theo thỉnh cầu của mẹ Hạ, anh đã gặp bà và người bạn luật sư của mình, tìm hiểu tất cả sự hình rồi khuyên bà đừng hành động hấp tấp.

Luật sư nói nếu cứ thu thập bằng chứng ngoại tình một cách mù quáng, có thể dễ dàng bị coi là không hợp lệ trước tòa.

Mà Bạch Cảnh Xuyên biết nếu đối phương bị rút dây động rừng, sẽ có chuẩn bị trước, đăng ký một công ty ma rồi cố tình làm ăn thua lỗ.

Sau cùng, mẹ Hạ rất có thể sẽ không nhận được một đồng nào, mà còn mắc thêm nợ ngập đầu.

Bây giờ mẹ Hạ đã rất thất vọng với cuộc hôn nhân này, điều mong mỏi duy nhất là giành được càng nhiều tài sản càng tốt, điều này không hề dễ dàng đối với một bà nội trợ như bà.

Hơn nữa, cho dù bố Hạ lén lút ăn chơi thế nào, cũng đều tránh ánh mắt công chúng, chứng tỏ ông có độ nổi tiếng nhất định trong xã hội.

Một khi tin tức ngoại tình nổ ra, sẽ tổn hại rất lớn đến hình tượng công ty, giá cổ phiếu, giá trị thị trường và công việc kinh doanh trong tương lai cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, ông ấy tổn thất bao nhiêu thì tài sản của mẹ Hạ cũng mất đi bấy nhiêu.

Càng nghĩ càng thấy khó đi, mọi chuyện đang rơi vào bế tắc thì Triệu Thủy Vô bỗng tìm đến cửa.

Nếu không có cách nào xuống tay từ kiện tụng, vậy không bằng thử bồi thường riêng tư.

Luật sư không thể giúp gì trong chuyện này, nhưng Bạch Cảnh Xuyên vẫn có chút hiểu biết đâu đó.

Dù sao bây giờ cũng không còn lựa chọn nào nữa, mẹ Hạ nghĩ, tốt hơn là nên thỏa hiệp.

Xã hội này luôn có định kiến với những phụ nữ nông thôn trình độ học vấn thấp, cho rằng họ ngu dốt, yếu đuối.

Vậy hãy lợi dụng điểm này.

Hôm nay bà trả 30 vạn, nhưng tương lai có thể nhận được 3 tỷ, giao dịch này không hề lỗ.

Mẹ Hạ với hình tượng nạn nhân 100%, đã có đầy đủ bằng chứng về việc chồng mình ngoại tình.

Bạn nhìn bà xem, thật đáng thương.

Âm thầm chịu đựng đau khổ, bị bồ nhí tìm đến tận cửa, vẫn cố gắng duy trì hôn nhân, không ai có thể bắt lỗi được bà.

Mà chồng bà cũng hoàn toàn không biết bà đã nắm giữ được gì.

Qua lời kể của mẹ Hạ, Bạch Cảnh Xuyên đã hiểu bố mẹ bà và bố mẹ ông Hạ là người như thế nào.

Con người vĩnh viễn là động vật quần cư, dù đã trưởng thành, có con cái riêng thì bố mẹ, người thân vẫn luôn là cánh cửa không thể với tới, con người trong cánh cửa quyết định số phận của nhau.

Lập kế hoạch thế nào, nói năng câu chữ ra làm sao, phải đưa mọi thứ phát triển đến đâu, tất cả đều do Bạch Cảnh Xuyên thực hiện.

Việc mẹ Hạ phải làm là tính xem trong thời hạn này nhà mình có bao nhiêu tài sản và số tiền mà bà có thể giành được là bao nhiêu.

Đương nhiên, cũng có yếu tố may mắn tham gia, nhưng cuối cùng bọn họ đã thành công, kết quả đạt được gần giống với kế hoạch đề ra.

“Cho nên, thật ra không phải cô ấy hủy hoại gia đình cậu, mà là bố cậu tự mình hủy diệt.” Bạch Cảnh Xuyên nói với Hạ Chương, “Người nào làm sai nên bị trừng phạt.”

“Nhưng nếu anh đã biết ngay từ đầu, tại sao không nói cho em?” Hạ Chương khó hiểu, nếu anh ta mà biết nội tình từ đầu, thì đã không hấp tấp mua căn nhà đối diện với Triệu Thủy Vô, càng không vướng bận về cô lâu như vậy.

“Lúc đầu tôi tưởng dì đã nói rõ với cậu, nhưng sau biết cậu cũng ở khu này, tôi mới phát hiện cậu không hiểu.

Nhưng lúc đó tôi đã có lòng riêng.” Bạch Cảnh Xuyên nhìn Triệu Thủy Vô, “Nếu tôi nói cho cậu biết, cậu sẽ không cho tôi sống trong nhà cậu nữa, tôi cũng không có cách nào sống cạnh cô ấy được.”

Nhưng đâu chỉ Hạ Chương bất mãn, Triệu Thủy Vô hỏi: “Vậy sao đến tận hôm nay anh mới nói cho tôi biết?”

Từ đầu đến cuối, Bạch Cảnh Xuyên là người duy nhất biết rõ mọi chuyện, nhưng anh hoàn toàn không vạch trần ai.

“Bởi vì tôi đã hứa với Hạ Chương, không được nói cho em biết, tôi chỉ giữ đúng lời hứa của mình thôi.” Mà nếu anh không đồng ý thì cũng không có cách nào quan sát “vợ cũ” bí ẩn của mình ở khoảng cách gần như vậy được.

“Anh đúng là tính toán không sót bước nào nhỉ.” Triệu Thủy mỉa mai.

Nhưng anh lắc đầu, “Không, tôi tính sót một điều.

Tôi vốn chỉ tò mò, cảm thấy xem em là được rồi.”

Nào biết về sau, càng xem càng thấy thú vị.

Nhưng lúc đó trên người anh đã giấu bí mật của quá nhiều người.

Của anh, của Hạ Chương, của cả bố mẹ Hạ Chương.

Mẹ Hạ vẫn chưa quên mục đích chính của mình hôm nay, liền ngắt tiết mục xong việc đổ lỗi của hai người, “Được rồi, chuyện nên nói đều đã nói.

Mẹ còn có việc phải làm.

Cô bé, nếu cô còn muốn bán nhà, thì chúng ta bắt đầu thương lượng đi.”

“Không thành vấn đề.” Lúc này Triệu Thủy Vô đang cần một số việc khác pha loãng suy nghĩ của mình, cô gọi cố vấn vào, “Vậy tôi sẽ dẫn hai người đi xem nhà trước, sau đó sẽ nói chuyện trang trí, đồ đạc và thủ tục.”

Về phần chuyện của những người khác, hiện tại cô cũng không vội giải quyết.

Rốt cuộc có vài người đủ khả năng bình tĩnh đến tận bây giờ, thì cô vội cái gì.