“Sao anh dám nhìn lén hả?” Cô nguýt anh, giơ tay tháo cặp kính đen xuống.

“Tôi nhìn trực tiếp đàng hoàng mà.” Bạch Cảnh Xuyên kéo cổ áo cô, từ từ vuốt xuống rồi lần vào bên trong.

Là nút gài, anh chạm vào nó, còn dễ cởi hơn cúc bấm.

Anh chỉ móc nhẹ một cái, áo khoác của Triệu Thủy Vô đã tuột sang hai bên, anh liền dễ dàng ôm lấy ngực phải của cô.

Giây tiếp theo, anh dùng ngón trỏ ấn vào viên trân châu, hết xoa lại xoắn, cùng với hơi thở ngày càng nặng của cô, viên trân châu cũng se dần lại.

Anh cúi đầu ngậm lấy cái còn lại, vừa mút vừa ngậm, hai tay tiếp tục dọc theo sống lưng cô khám phá xuống dưới, tìm đến khóa váy sau mông, nhẹ nhàng kéo xuống, chân váy liền rơi ra.

Cơ thể trần trụi phơi bày trong không khí.

Bạch Cảnh Xuyên ngắm nghía rồi nghiêng mặt về phía cô, nâng cằm cô lên: “Chơi lớn thế?”

“Có việc nhờ người, đương nhiên phải tỏ đủ thành ý.”

“Vậy cô có thấy nó hiệu quả không?”

“Tôi thấy vô cùng hiệu quả, thưa đại diện bên đối tác.” Tay Triệu Thủy Vô đã sớm luồn vào cạp quần của anh.

Anh mặc quần áo ở nhà, nên không cần phải cởi cúc.

Chỉ cần kéo tuột đai chun là có thể tìm được nguồn gốc của sự nóng bỏng, đang chọc vào bụng dưới của cô ấy, “Đấy anh xem.”

Cô nâng mông lên cọ xát, cách lớp quần mỏng manh, khiêu khích vật cứng, đồng thời dâng cặp môi thơm lên.

Nụ hôn lần này do cô dẫn dắt, hoàn toàn khác với phong cách của anh.

Cô dùng lưỡi phác họa hình dáng đôi môi anh, mút như gãi ngứa, hôn như dụ dỗ, cô híp mắt lại, liếm một vòng lớn rồi chui vào trong.

Đầu lưỡi cô vừa chạm vào răng anh, đã bị nhanh chóng áp đảo, quấn lấy cô và mút mạnh, làm rối loạn tần số hơi thở của cô.

Triệu Thủy Vô cọ bụng vào đỉnh côn thịt, đồng thời chậm rãi mơn trớn nó, nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Bạch Cảnh Xuyên, cô không khỏi bật cười đắc ý.

Điều này chẳng khác gì một lời tuyên chiến, anh sẽ không bỏ qua, hung hăng xoa nắn đầu vú cô, chấp nhận khiêu chiến.

“Ưm…” Tiếng rên rỉ của Triệu Thủy Vô còn rõ ràng hơn anh.

Anh buông môi cô ra, hôn lên cằm cô, rồi đến xương hàm, lại men theo động mạch đi đến xương quai xanh.

Từng nụ hôn nóng bỏng như xuyên qua da thịt, làm máu cô sôi lên, dày đặc, hết cái này đến cái khác, cuối cùng quay về hai đỉnh đồi cao vút.

Bạch Cảnh Xuyên sờ soạng núi tuyết, vừa thả tay ra, nó liền bật trở lại vị trí ban đầu, trông ngoan đến muốn cắn.

Thế là một bên anh liếm núm vú đỏ bừng, một bên lặp lại động tác tay.

Cái tay rảnh còn lại lần mò xuống dưới, sờ được chỗ nào đó đã nước nôi lênh láng.

Triệu Thủy Vô đè đầu anh lại, ưỡn ngực nghênh đón liếm láp, đồng thời hơi co chân lên, ý đồ muốn cho ngón tay đi vào sâu hơn.

Nhưng anh không chịu, chỉ xoa bóp xung quanh khu vườn, như tỏ ý bất mãn với động tác vuốt ve hời hợt của cô.

Anh bú quá mạnh, Triệu Thủy Vô uốn cong bắp chân, vô tình đá vào giày cao gót bên dưới.

Bạch Cảnh Xuyên nghe thấy tiếng động, phát hiện ở đây còn có đạo cụ: “Đi vào?”

Tất nhiên cô sẽ không từ chối.

Anh ngồi xổm xuống, giúp cô xỏ chân vào giày, vải nhung đen khiến mu bàn chân cô càng trắng hơn, mạch máu cũng lộ rõ.

Anh ngẩng đầu lên, vốn định nhìn cô, nhưng trước mắt lại thấy đóa hoa đỏ rực giữa hai đùi đeo đai nịt tất đen (*).

Trong cánh hoa lúc đóng lúc mở, còn có giọt nước rỉ ra.

Chỉ cần một ngón tay lướt qua cái khe là sẽ bị ướt hết.

Anh cắm ngón tay vào, đẩy nhanh tốc độ, không ngừng ra vào, Triệu Thủy Vô căng cứng người, kẹp chặt hai chân, miệng nức nở không ngừng.

Tần suất của anh càng nhanh hơn, sau khi nụ hoa hoàn toàn nở ra, anh lại cắm thêm một ngón tay vào, cô há mồm ngáp ngáp, cơ thể đã không còn thuộc về chính mình.

Rõ ràng chân đang dẫm trên đôi giày cao gót, nhưng tâm trí cô như đang lơ lửng trên đám mây mềm.

Cánh tay cô không còn đủ sức chống đỡ cơ thể nữa, thế giới xung quanh phảng phất như đang quay tròn, cảm giác bủn rủn dồn xuống dưới thân, anh chỉ dùng ngón tay đã làm cô lên đỉnh.

Không chờ Triệu Thủy Vô kịp thở, Bạch Cảnh Xuyên đã bế bổng cô lên, đôi giày cao gót vẫn lủng lẳng trên mũi chân cô, anh đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.

Cô còn chưa động đậy, anh đã nói, “Đừng cởi.”

Cũng không sợ gót giày mắc vào chăn, anh chỉ muốn đôi chân bị xiềng xích sẽ vùng vẫy thế nào, bèn nhấc chân cô lên cao.

Bạch Cảnh Xuyên lôi con quái vật khổng lồ mà cô đã quen mặt từ lâu ra, hùng hổ xông đến rồi đẩy người đi vào.

Côn thịt còn kịch liệt hơn ngón tay nhiều, vừa thô vừa cứng, đâm vào vách thịt non mềm của Triệu Thủy Vô, ngón chân giấu trong giày của cô quắp chặt.

“Ưm… A…”

Anh thọc lúc nông lúc sâu, sâu khiến cô không chịu nổi bật khóc thành tiếng, nông lại khiến cô không thỏa mãn mà cầu xin, còn quái vật đỏ tím kia dính đầy mật ngọt của cô, khuấy động vườn hoa của cô.

Không chỉ nhụy hoa tê, bụng nhỏ tê, mà cả người cô đều tê rần.

Cô vặn eo rắn định phản công nhưng không thắng nổi sự va chạm mạnh mẽ của anh, đôi giày cao gót làm suy yếu năng lực của cô, lại làm tăng dục vọng của anh.

Bạch Cảnh Xuyên đè bàn tay cô lại, đan mười ngón tay vào nhau.

Gậy thịt vẫn không biết mệt mỏi xỏ xuyên trong hoa huyệt gầy yếu, cô siết chặt cánh hoa, quên luôn cả thở, lúc hít thở lại cũng là lúc cô đạt đến cao trào.

Cô lấy lại chút tỉnh táo, vuốt lưng anh nói: “Có vẻ anh ít khi gặp loại chuyện này.”

“Sao biết thế?”

Triệu Thủy Vô dán lên khóe môi anh: “Nói thế nào nhỉ, người sành sỏi ngủ xong mới ký vào hợp đồng?”

“Nghe như cô rất có kinh nghiệm.”

Cô đồng ý, mặc kệ là đúng hay sai: “Ừm.”

“Vậy kinh nghiệm của cô có nói cho cô biết…” Anh lại tiến vào cơ thể cô, gặm cắn vai cô, “Đối với một số người đại diện, một lần là không đủ.”

Hai chân Triệu Thủy Vô lại bị anh nâng lên, tiếp tục giải quyết dục vọng mới trỗi dậy.

Đây là lần thứ ba điện thoại đổ chuông trong mười phút qua, các đồng nghiệp liên tục nhìn sang chỗ Triệu Thủy Vô.

“Thủy Vô bận rộn thế?”

Cô đành giả vờ cười với họ: “Vâng, dự án sắp kết thúc nên hơi bận.”

Mặc kệ họ có tin điều vô nghĩa này hay không, Triệu Thủy Vô tiếp tục từ chối cuộc gọi của Quý Chẩn.

Cô không dám tắt tiếng vì sợ lỡ cuộc gọi của khách hàng, nhưng nếu cậu cứ thường xuyên quấy rối thế này, cô sẽ chặn số cậu luôn.

Lúc cuộc gọi thứ tư vang lên, cô không chịu nổi nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang.

Cô từ chối cuộc gọi của Quý Chẩn, rồi gọi thẳng cho Quý Quảng Thân, người nhấc máy là trợ lý của ông.

“Xin chào, cho hỏi ai thế ạ?”

“Bảo mẫu nhà các người, bảo Quý tiên sinh nghe máy đi.” Cô có thể sẽ là bảo mẫu có thái độ lồi lõi nhất trong lịch sử.

Người trợ lý nghe ra giọng của Triệu Thủy Vô, chuyển tiếp cuộc gọi đến Quý Quảng Thân.

Bên kia còn chưa kịp nói “Alo”, cô đã cất tiếng trước: “Khi nào anh về?”

Nghe giọng điệu dữ tợn thế này, ông biết Quý Chẩn nhất định đã gây cho cô rất nhiều phiền phức, và cô không thể xử lý nổi: “Nửa tuần nữa.”

“Em van anh, anh bế thằng con ruột của anh đi được không.”

“Em cầm tiền rồi, Thủy Thủy.” Lúc ông gọi tên cô, giọng vẫn trầm ấm như vậy, nếu là trước kia cô nhất định sẽ bị âm thanh này mê hoặc.

Nhưng hôm nay thì khác, Triệu Thủy Vô không mảy may dao động: “Em trả lại tiền mấy ngày còn lại cho anh là được chứ gì.”

Câu này thành công khiến ông bật cười: “Người bạn đồng hành của tôi rất thích chuyến đi này, còn vừa phàn nàn rằng thời gian ngắn quá.

Muốn cô ấy đi về sớm là điều không thể.

Em cũng từng như vậy mà, chắc em phải hiểu chứ.”

“Sao trước đây em lại là loại người này được.” Triệu Thủy Vô lầu bầu oán giận, biết nói thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của ông, “Thôi được rồi, khi trở về anh nhất định phải thưởng thêm cho em.”

“Nếu em thể hiện đủ tốt.”

Kết thúc cuộc trò chuyện không đem lại hiệu quả gì, Triệu Thủy Vô thấy Quý Chẩn mới có năm phút đã bắn phá hơn 20 tin nhắn tới đây, nội dung cơ bản giống nhau, liền hỏi cô tại sao lại không để ý đến cậu.

Cuối cùng cô hỏi: “Em có chuyện gì à?”

“Tôi chơi bóng rổ bị ngã bong gân, vừa xuống phòng y tế băng bó.

Bạn tôi còn phải đi học, tôi lại không tiện về nhà.” Cậu trả lời, còn gửi ảnh để chứng minh mình không nói dối.

Triệu Thủy Vô tin vết thương trên chân cậu là thật, nhưng không tin bạn cậu lại bỏ rơi cậu, trong hoàn cảnh đặc biệt này, thầy cô nhất định sẽ khoan dung.

Đoán chừng Quý Chẩn đã cố ý không cho bạn đưa về, mà chạy đến chỗ cô để giả vờ đáng thương.

“Em chờ một lát.”

Cậu tưởng lần giả khổ này thật sự có hiệu quả, liền cất điện thoại đi, chờ Triệu Thủy Vô tới đón.

Lần trước cậu say rượu, cô đã đến thăm cậu rồi, lần này tình huống cũng tương tự, Triệu Thủy Vô sẽ không mắc bẫy lần hai.

Cô gửi tin nhắn cho Bạch Cảnh Xuyên: “Cho tôi số điện thoại của Trương Á Thanh.”

Thân là nhà giáo nhân dân, Triệu Thủy Vô cảm thấy đôi khi cô ấy cũng phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cuộc sống của học sinh.