Tạ Tịch đau lòng hồn ý, chờ đến khi y thu lại mấy hồn ý, nhóc con kia có phải sẽ đau lòng cho y không?
Giang Tà liếc nhìn con số -250 vững vàng như núi Thái Sơn, đặt niềm tin vào nhóm hồn ý, hy vọng bọn chúng đừng tự tìm đường chết.
Tạ Tịch tiến vào cảnh mơ của Ngũ hoàng tử làm một hồn ma câm như hến thế mà tiến độ nhiệm vụ lại biến thành màu xanh biếc, đạt 16,666...%
Cứ như vậy đầy.
Ngũ hoàng tử cứ như vậy dành hết cả tình yêu cho cậu.
Bọn họ chỉ mới quen biết mấy ngày, gặp nhau mấy bận, mơ hồ ở chung một khoảng thời gian trong mơ.
Cho dù thuật nhập mộng có thể khiến cảnh mơ hóa chân thực thì Ngũ hoàng tử cũng dễ công lược quá.
Nếu như không có thanh tiến độ này, e rằng Tạ Tịch sẽ cho những gì Ngũ hoàng tử thể hiện chỉ là giả dối, nhưng bây giờ...!
Thứ tình cảm này thật kỳ diệu, hóa ra chuyện vừa gặp đã yêu, một lòng say đắm một người là có thật.
Tạ Tịch rất buồn bực, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và Tam hoàng tử đều là hồn ý của X, nhưng tính cách của bọn họ khác hoàn toàn ba tên thần kinh trong "Tình yêu bên trái hay là bên phải".
Randy, Aix và Gall một lời không hợp liền giết người, tình yêu vừa thần kinh vừa bệnh hoạn, bất cứ lúc nào cũng đứng bên lằn ranh sụp đổ.
Khoan đã, Tạ Tịch đột nhiên hơi hiểu ra.
Bởi vì Seyin Hall phản bội sao?
Yêu càng sâu đậm thì khi bị phản bội càng khó mà tha thứ; tình yêu càng đơn thuần và chân thành, càng dễ bị một nét bút hỏng nhuộm đen.
Thử nghĩ một hồi, nếu thân phận thật dưới đáy biển của Seyin Hall bị vạch trần, tức là để Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử biết cậu không những không chết mà còn đang thu thập tình yêu của anh trai bọn họ.
Tạ Tịch: "..."
Randall và Sirius nhất định sẽ xẻo cậu thành sashimi!
Nghĩ như vậy, tựa hồ Randy, Aix và Gall cũng không hỏng bét lắm?
Giang Tà không ngờ có ngày y thấy được con số +30 thần tiên này.
Rất nhanh, Tạ Tịch lại bĩu bĩu môi: Hồn ý không hỏng bét nhưng X nhất định cực kỳ bết bát, nếu không bị thần kinh thì sao có thể thiết lập ra nhiệm vụ tự mình bức điên mình kiểu này!
Vừa mới + 30, lập tức lại là - 30.
Giang Tà: "..." Được rồi, số 250(*) này rất tốt, rất gọn (thực ra trái tim đang rỉ máu).
(*)Nghĩa bóng của 250 là câu chửi kiểu "thằng ngu", "vô dụng" hoặc "vô tích sự".
Tạ Tịch tàn nhẫn hạ quyết tâm, không nghĩ thêm về chuyện của Ngũ hoàng tử nữa, thời gian của cậu không còn nhiều lắm, phải mau chóng thu thập đủ tình yêu rồi rời khỏi thế giới này.
Rời khỏi nơi này rồi mới có thể đi tìm X nói lời khách sáo, mới có thể biết được càng nhiều chuyện về hồn ý hơn.
Tạ Tịch trở lại sảnh diễn võ, Sirius đã rời đi, Tam hoàng tử đang nói chuyện với một người khác.
Từ góc độ này, người kia bị Tam hoàng tử che gần hết nên Tạ Tịch chỉ mơ hồ thấy một lọn tóc dài màu bạc.
Tóc màu bạc...!
Nhị hoàng tử Aix hả?
Tạ Tịch rất sợ hai anh em này đánh nhau, vội vàng tiến tới, vừa lại gần đã nghe được đối thoại của bọn họ.
Gall: "...!Lời ngon tiếng ngọt cái gì, chẳng nhẽ ta lại không biết chút toan tính của ngươi?"
Aix: "Bằng cái đầu gỗ của ngươi thì biết nổi cái gì!"
Gall nói: "Con mẹ nó, biết thứ rác rưởi nhà ngươi mặt người dạ thú chứ cái gì."
Aix mỉa mai: "Con mắt chó chỉ biết rình ta chằm chằm, cũng không chịu suy nghĩ..."
Gã còn chưa nói xong đã nhìn thấy Tạ Tịch đi tới.
Tam hoàng tử đưa lưng về phía Tạ Tịch, gã ta phát hiện ra đường nhìn của Nhị hoàng tử mới quay người lại.
Tạ Tịch vội vàng hành lễ: "Bái kiến Nhị điện hạ, Tam điện hạ."
Tam hoàng tử lôi cậu lại, kẹp dưới cánh tay, khoe khoang với anh của gã ta: "Tùy tùng nhỏ của ta."
Tạ Tịch như gà con được che chở: "..." Ngoại hình trông cao ráo đấy, mà lòng dạ thì nhỏ nhen, còn thích được tâng bốc!
Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm Tạ Tịch trong chốc lát, nửa ngày mới như nhớ tới chuyện gì: "Là cậu..." Tiến độ có tăng 1% thì cặn bã vẫn hoàn cặn bã, ngay cả tên người ta cũng không nhớ!
Tam hoàng tử nói: "Tên cậu ấy là gì ngươi không cần biết, cũng không cần thiết phải làm quen."
Aix nói chưa dứt lời, lại hứng thú lên, đôi mắt hẹp dài của gã híp lại, cười đến mập mờ: "Colin bé bỏng phải không, càng ngày trông càng trắng nha." Dứt lời, gã vươn tay định nắn mặt cậu.
Gall vỗ rơi móng vuốt của gã: "Đừng đụng vào cậu ấy."
Aix cũng không tức giận, vẫn mỉm cười với Tạ Tịch, giọng nói cũng dịu dàng và dễ nghe hơn: "Cậu theo lão Tam khẳng định chịu khổ không ít nhỉ? Nếu không cậu tới chỗ ta đi, cam đoan cho cậu ngủ đến thoải mái, sáng sớm không cần dậy huấn luyện."
Từ lời này có thể nhìn ra gã rất hiểu thằng em nhà mình.
Tam hoàng tử sinh hoạt nhiều năm trong quân đội, là một người rất tự giác và kỷ luật, dậy từ sớm tinh mơ, tỉnh rồi còn phải tìm người luyện công buổi sáng (đánh đấm tơi bời).
Tâm nguyện lớn nhất đời này của phó tướng Soreful chính là được ngủ ngon một giấc.
Gall giống như con chó lớn bảo vệ đồ ăn của mình, gã ta ôm thẳng Tạ Tịch vào trong ngực: "Đến chỗ của ngươi ấy hả? Để người ăn đến mảnh xương cũng không còn sao?"
Gall nói như vậy kỳ thực vẫn còn rất đơn thuần, nhưng Aix hiển nhiên là một tay dày dặn kinh nghiệm, gã mập mờ nói: "Sao nhanh như vậy được chứ, Colin bé bỏng ngon miệng như vậy, ta sẽ ăn từ từ."
Gall kịp phản ứng, gã ta bùng nổ: "Bớt đánh chủ ý lên người cậu ấy đi, ngươi dám đụng đến cậu ấy dù chỉ một ngón tay, ta sẽ băm ngươi ra!"
Aix bị gã ta mắng quen rồi, đến độ chẳng còn quen hơn được nữa: "Colin bé bỏng là người chứ không phải hàng hóa, ngươi chiếm lấy nhưng đã hỏi qua ý muốn của cậu ấy chưa?"
Gall xiết chặt cánh tay ôm Tạ Tịch, Tạ Tịch nghĩ thầm: Con cá nóng tính này sao là đối thủ của con cá cặn bã kia được.
Aix lại nói: "Là của ngươi, không cần che chở cũng sẽ không đi; không phải của người thì có buộc ở bên người cũng mất.
Lão Tam, ngươi lý trí một chút đi, cho Colin bé bỏng chút không gian cá nhân đi.
Ngươi ôm chặt như vậy, cậu ấy sắp nghẹt thở rồi."
Gall lập tức hơi nới lỏng cánh tay, dĩ nhiên về mặt khí thế thì không thể thua kém: "Không cần ngươi nói nhảm, người của ta ta rõ!"
Aix cười cợt, nói: "Không còn sớm nữa, ta đã đặt bàn ở Aromen, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Gall đáp luôn: "Không đi, chúng ta có cơm ăn."
Mặc dù Tạ Tịch cần cày tiến độ của Aix nhưng bây giờ Gall làm chủ, gã ta nói không đi thì chính là không đi.
Aix sẽ thoải mái để người khác bỏ mình lại như vậy sao? Gã không nhanh không chậm nói: "Cho nên ta nói lão Tam nhà ngươi như vậy không được, không tôn trọng người khác gì hết, dẫu gì ngươi cũng phải hỏi ý kiến của Colin bé bỏng nữa chứ."
Dứt lời, gã không đợi Gall mở miệng đã nhìn về phía Tạ Tịch, hỏi: "Colin bé bỏng, có thể cho ta vinh hạnh được mời cậu ăn cơm không?"
Tạ Tịch: "..."
Gall phát cáu, đẩy gã ra: "Ngươi đường đường là Nhị hoàng tử, cậu ấy chỉ là một thị vệ nhỏ, sao dám từ chối lời mời của ngươi!"
Aix tươi cười nói: "Ta là người thù dai như vậy hả?" Mặt mũi anh viết đầy chữ thù dai đó!
Gall hiểu rất rõ Aix, Aix cũng hiểu rất rõ Gall.
Gall là người thô lỗ nhưng thận trọng, gã không muốn Colin đắc tội tên điên Aix này, dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng; Còn Aix thì đoán chắc Gall sẽ suy nghĩ cho Colin nên mới cố ý nói như vậy...!
Kết quả chính là...!
Ba người quỷ dị cùng nhau ngồi ăn bữa cơm!
Tạ Tịch bị hai vị hoàng tử kẹp ở giữa, trong tình thế vô cùng khó xử.
Nhị hoàng tử nhiệt tình nói: "Muốn ăn cái gì cứ gọi."
Tam hoàng tử cười lạnh: "Thế có gì hay, mỗi món đặc sắc gọi một phần."
Tạ Tịch không có quyền lên tiếng, thành thật đợi.
Nhị hoàng tử không tán đồng: "Chúng ta có ba người, ăn làm sao hết."
Tam hoàng tử chẳng chừa chút mặt mũi giễu cợt: "Đồ keo kiệt."
Nhị hoàng tử cũng không thèm để ý, nghiêm túc lật menu, cẩn thận cân nhắc: "Colin bé bỏng có ăn kiêng gì không?"
Tạ Tịch vội nói: "Cái gì tôi cũng ăn được."
Nhị hoàng tử không hỏi Tam hoàng tử, lúc chọn món cũng có mấy món Tam hoàng tử thích ăn, dù sao từ nhỏ hai người đã là đối thủ một mất một còn, biết rõ khẩu vị của nhau như lòng bàn tay.
Tam hoàng tử cố ý nói: "Thêm hai phần cua gào thét nữa." Món này mặc dù có chữ cua nhưng nguyên liệu chính lại là một loại cá, khá giống cua và có tiếng kêu rít gào cho nên mới gọi như vậy.
Loại cá này nổi tiếng là nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, giống như nấm truffle (nấm cục) trên đất liền vậy.
Ăn không biết tốt bao nhiêu nhưng khẳng định rất quý.
Nhị hoàng tử nói: "Cần gì phải ăn món kia, khó ăn muốn chết."
Tam hoàng tử nói: "Cho nên ta chỉ gọi hai phần, anh hai đừng ăn, ta và Colin ăn là được rồi."
Nhị hoàng tử: "..."
Tam hoàng tử nghẹo gã: "Làm sao? Nhị ca ngoài miệng nói mời khách, kỳ thực không nỡ tiêu tiền đúng không? Thôi quên đi, bữa nay ta bao hết, mang ba phần cua..."
"Được rồi." Vẻ mặt tao nhã lịch sự vạn người mê của Nhị hoàng tử hiếm khi rạn nứt, gã lảm nhảm: "Cá kia ăn có gì ngon chứ, hao tiền tốn của."
Tạ Tịch len lén liếc nhìn, con cá này đắt thực sự, một phần đã tốn một tháng tiền lương của cậu, nhưng Nhị hoàng tử là ai chứ? Sao gã sẽ thiếu chút tiền này?
Ừm...!Lúc Gall chê Aix keo kiệt Tạ Tịch còn không coi vào đâu, bây giờ xem ra gã đúng là hơi "keo" thật.
Có điều gã là đại thần tài chính của đế quốc, có keo kiệt hình như cũng không phải chuyện xấu lắm?
Rất nhanh Tạ Tịch liền ý thức được, sự keo kiệt của lão Nhị đã ăn sâu vào xương tủy, đừng thấy gã trông như con khổng tước lòe loẹt mà lầm, thực ra bản chất lại so đo từng tí như Grandet(*).
(*) Nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Balzac, là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: sự giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Lúc ăn cơm, gã mắng Tam hoàng tử: "Trong chân cua có rất nhiều thịt, sao ngươi không ăn?"
Kỳ thật lão Tam biết tách chân cua, Tạ Tịch đã từng chứng kiến, chẳng qua gã ta cố ý chọc giận Nhị hoàng tử mà thôi.
Aix – đường đường là Nhị hoàng tử của vương quốc đáy biển – lại cầm lấy chân cua em trai bỏ thừa, tách lấy từng phần thịt cua lớn bỏ vào bát thằng em.
Lão Tam biết tật xấu này của gã, ăn một bữa cơm mà quậy tưng bừng, chỉ muốn chọc cho thằng anh tức chết.
Nhị hoàng tử vừa tức vừa thu dọn tàn cuộc: "Đủ rồi đấy, thế nên ta mới không muốn ăn cơm cùng ngươi!"
Tam hoàng tử bỗ lại: "Vậy ngươi còn mời ta làm gì?"
Nhị hoàng tử nhìn bàn ăn sạch sẽ, lại nhìn Tạ Tịch đang bưng đĩa quả trăng non rẻ nhất ăn đến vui vẻ, gã nói: "Ta rõ ràng mời Colin bé bỏng mà."
Tạ Tịch dừng lại, không phải vì cậu trở thành trọng tâm câu chuyện mà là vì thanh tiến độ - tiến độ màu tím đại diện cho Nhị hoàng tử tăng 3%.
Sao lại tăng vậy?
Tam hoàng tử lấy quả trăng non của Tạ Tịch đi, đưa đĩa cua gào thét cho cậu: "Ăn quả trăng non làm cái gì, ăn cái này!"
Tạ Tịch cũng không thích món cua gào thét "dai giòn" này, cậu cầm lấy quả trăng non bị cắn một nửa nói: "Đừng lãng phí, tôi ăn xong món này đã."
Vừa dứt lời, cậu liền phát hiện tiến độ màu tím của Nhị hoàng tử tăng 1%.
Tạ Tịch: "..." Đám hồn ý này đều có bệnh đúng không!
Lão nhị ghét bỏ lão Tam: "Thấy Colin bé bỏng hiểu chuyện chưa? Cái thằng khốn nạn không biết cuộc sống khó khăn."
Tam hoàng tử rất biết cách làm anh trai phát bực, gã ta lại nói: "Cho ta hai chai Bạch Diệp Thanh."
Đây là một loại rượu dưới đáy biển, còn về giá cả, giống như Lafite Rothschild 1982 trên đất liền ấy.
Nhị hoàng tử nhướng mày nói: "Uống rượu gì? Không được..."
Tam hoàng tử nói: "Không sao, ta mời khách." Vừa nói vừa nhìn về phía Tạ Tịch, "Hai bình đủ không?"
Tạ Tịch vội vã lắc đầu nói: "Tôi không uống được rượu, sẽ bị dị ứng."
Tam hoàng tử tiếc nuối nói: "Vậy hả, thôi quên đi."
Tạ Tịch phát hiện cậu nói xong câu đó thì thanh tiến độ màu tím lại tăng 1%.
Hóa ra trọng điểm để tiến công chiếm đóng lão Nhị là "cần kiệm, chăm lo việc nhà" sao!
Tam hoàng tử dù xuất thân là quân nhân nhưng tửu lượng của gã ta rất bình thường, mới nốc ba ly vào bụng đã bắt đầu chóng mặt.
Gã ta gọi hai chai rượu, giờ mới uống chưa được nửa bình.
Nhị hoàng tử đau lòng nói: "Loại tửu lượng thậm tệ này của ngươi mà còn mở hết cả hai chai hả?"
Tam hoàng tử cố tình đâm chọc gã: "Uống không được thì thôi, vứt đi chứ sao."
Nhị hoàng tử nói: "Ngươi có biết ủ một bình rượu này tốn bao nhiêu sức người sức của không? Ngươi có biết 300.000 châu tệ (*) này có thể giúp bao nhiêu người..." Gã đang nói thì ngừng lại, tức giận lên: "Cho nên ta mới không thích đám đi lính các ngươi, kẻ nào cũng như máy hủy giấy, coi tiền bạc như không!"
(*) Đơn vị tiền tệ dưới đáy biển, cứ để bả tác giả thỏa chí tưởng tượng đi =)))
Gã vẫn luôn vui buồn không lộ ra mặt, lúc này lại hiếm khi bực bội một lần.
Tạ Tịch đánh giá bộ dáng của gã, trông thú vị hơn kiểu ngoài cười nhưng trong không cười trước đó nhiều.
Nhị hoàng tử nhìn lão Tam say choáng váng, lại nhìn bình rượu đã mở, tự rót cho mình một ly: "Không thể lãng phí." Rồi uống một hơi cạn sạch.
Tạ Tịch: "..."
Hay lắm, lão Tam lẫn lão Nhị đều say, cậu ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.
Đợi đến khi Tam hoàng tử gục xuống bàn không ngóc lên nổi nữa, bữa cơm này mới kết thúc.
Nhị hoàng tử cũng loạng chà loạng choạng, Tạ Tịch nhìn hai quả trăng non còn xót lại, trong lòng khẽ động, lên tiếng hỏi: "Nhị điện hạ, quả này không ăn hết, thuộc hạ có thể gói mang về không?" Vừa khéo hai quả, sáng mai bóc ăn làm bữa sáng luôn.
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt của Nhị hoàng tử sáng lên, vỗ vai cậu nói: "Cậu là đứa bé ngoan."
Nói rồi gã tự mình cầm lấy hai quả trăng non bỏ vào trong tay Tạ Tịch, tiện thể phổ cập khoa học cho cậu một lần: "Năm nay tài chính gia tăng, sản lượng quả trăng non nhất định sẽ tăng vượt bậc, đây là một thức ăn tốt, bao nhiêu dân chúng ngoài kia chỉ cần nó là có thể lấp no bụng..."
Tạ Tịch cầm quả trăng non, nói thầm trong lòng: Thật không nhìn ra con cá cặn bã này lại có một mặt như vậy.
Người hầu của Nhị điện hạ tiễn bọn họ đi, Tạ Tịch cũng đưa Tam hoàng tử trở về tẩm điện của gã ta.
Chỗ Tam hoàng tử có rất ít người hầu, chỉ ngẫu nhiên có mấy thị vệ nhưng bọn họ không phục trách phương diện sinh hoạt.
May mà ở trong nước sức nâng lớn, Tạ Tịch không tốn bao nhiêu sức đã thả được Tam hoàng tử lên giường.
Tên này tửu lượng thì kém mà vẫn cứ uống rượu, giờ say không còn biết trời đất.
Tạ Tịch thấy trên cánh tay gã ta có mấy vết bầm tím, nghĩ đến chuyện hôm nay gã ta ở sảnh diễn võ cả ngày, phỏng chừng cũng rất mệt mỏi, giờ ngấm mem rượu mới có thể ngủ say như vậy.
Cậu nhìn tiến độ màu đỏ, trong lòng hơi rục rịch.
Đây là một cơ hội tốt, thừa cơ tiến vào giấc mơ, biết đâu có thể xoát đầy độ thiện cảm.
Cậu vốn cho rằng thu thập tình yêu của sáu hoàng tử là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng bởi vì Bánh Bao Xá Xíu bỗng nhiên tiến hóa, độ khó chợt giảm xuống, tâm trạng Tạ Tịch cũng khá hơn nhiều.
Cậu phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ chính thôi, có lẽ có thể thử làm nhiệm vụ phụ một chút, trực tiếp qua cửa Chuẩn Thế giới này.
Nhớ tới nhiệm vụ phụ là thu thập 1 triệu tấn rác...!Tạ Tịch lại đau đầu.
Thôi quên đi, trước tiên vào coi giấc mơ của Tam hoàng tử cái đã.
Tạ Tịch dùng thuật nhập mộng, thuận lợi tiến vào cảnh mơ của Tam hoàng tử.
Tên này quả nhiên mơ tới cậu.
Trước mắt Tạ Tịch tối sầm lại, lúc mở mắt ra lần nữa cậu cảm thấy một lực chấn động cực kỳ mạnh.
Cậu quá sợ hãi, vội vàng kéo người đằng trước lại, đáng tiếc không chạm được tới người ta, chỉ nghe thấy tiếng quát chói tai của Tam hoàng tử: "Con rồng độc ác kia, mau thả em ấy ra!"
Tạ Tịch: "???"
Bánh Bao Xá Xíu truyền hình trực tiếp: "Ba ơi, ba bị ác long bắt đi rồi!"
Tạ Tịch lơ mơ, tên này mơ linh tinh cái gì vậy?
Cậu cảm giác cơ thể của mình bị một bộ móng vuốt kiềm chế, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp cực giống Nhị hoàng tử vang lên: "Em ấy là của ta."
Ô, con rồng độc ác là Nhị hoàng tử.
Giấc mơ này rất có phong cách của lão Tam.
- ---— ♥• •♥ —----.