Có chết hay không, Tạ Tịch cũng không quan tâm, dù sao cậu hoàn thành nhiệm vụ xong liền rời khỏi thế giới này. Nếu như cậu rời đi, Seyin Hall sẽ trở lại, vậy cậu vẫn nên để cỗ thân thể này chết đi thì tốt hơn. Seyin vốn là một tên hận đời, lại có thêm sức mạnh cường hãn, vậy thế giới này...
Rất nhanh Tạ Tịch liền cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, một trò chơi mà thôi, thế giới với không thế giới gì chứ, cậu vừa đi, trò chơi liền kết thúc, làm gì còn có cái gì phía sau?
Đương nhiên, nhiệm vụ yêu cầu, cậu nhất định phải chơi chết mình.
Lần này cậu không đánh ngất Aix, Vampire tóc bạc cuối cùng cũng nói hết câu: "Tiểu Seyin, em... phát động ma thuật triệu hoán?"
A, thì ra tên cấm thuật này là vậy, đúng là trung nhị.
Tạ Tịch nói: "Phải."
Aix sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt gã dời về phía Glinton đã mất đi trái tim: "Người em yêu nhất là hắn..."
Tình huống gì đây?
Aix lại nhìn về phía cậu, lông mày anh tuấn nhíu lại: "Ta nhớ không lầm thì tế phẩm của cấm thuật là người mình yêu tha thiết."
Tạ Tịch hiểu ra, cậu muốn nói: ngươi nhớ ngược rồi, tế phẩm là người yêu ta. Nghĩ nghĩ cậu lại dừng — — sao phải giải thích? Hiểu lầm kiểu này, không phải vừa vặn chọc giận gã?
Tạ Tịch nhìn về phía đại biểu ca đã lạnh lẽo, trong mắt đầy rẫy ưu thương.
Bộ dạng này tương đương ngầm thừa nhận, Aix như bị sét đánh, trong con ngươi tiên diễm tràn đầy sát khí: "Em tiếp cận ta, chính là vì cấm thuật này?"
Gã não bổ được chân tướng, Tạ Tịch cũng bớt việc.
"Không thể nào?" Gal ngẩng đầu, không chút khách khí kích thích "tiền bối" của mình, "Thiếu gia sao có thể thích ngươi!"
Aix vừa tức giận vừa đau thương, quay đầu nhìn chằm chằm Gal: "Ngươi thì tính là cái gì!"
Gal nhếch môi: "Ta cũng là tế phẩm pháp trận, thiếu gia yêu ta."
Nếu không phải bầu không khí quá giương cung bạt kiếm, Tạ Tịch quả thực hoài nghi đây là hai bé học sinh tranh giành tình cảm.
Aix lòng như đao cắt, lại quyết thua người không thua trận: "Cho nên ngươi là sản phẩm thất bại."
Một câu trúng hồng tâm, Gal cũng bạo tạc: "Thất bại là vì những điều kiện khác không đủ, không phải là bởi vì thiếu gia không yêu ta!"
Người duy nhất biết tình hình thực tế - quản gia Randy không nghe nổi nữa, y vạch trần chân tướng nói: "Tế phẩm là người yêu thiếu gia tha thiết, không phải là người thiếu gia yêu sâu đậm.". Thiếu gia chỉ yêu ta, các ngươi tính là gì!
Gal sửng sốt.
Aix vốn đang lo lắng, vì câu nói này mà hết sạch sành sanh, gã nóng bỏng nhìn về phía Tạ Tịch: "Là thế phải không? Là ta nhớ sai sao? Ta..." Gã tiến lên mấy bước, cầm tay Tạ Tịch, thanh âm khẽ run, "Tiểu Seyin của ta, chỉ yêu ta, đúng không?"
Tạ Tịch: "..."
Ánh mắt của hai quản gia cả cũ lẫn mới đều đang đâm cậu phầm phập.
Cho dù một lòng muốn chết, cậu cũng không muốn chết giống như một tên tra nam a! Ấy, không phải giống như, cậu chính là tên tra nam mà.
"Vậy cũng tốt." Aix cũng rất đáng thương, rõ ràng còn đang hoài nghi, lại vẫn lừa mình dối người nói, "Chúng ta liền có thể vĩnh viễn cùng một chỗ..."
Tạ Tịch chỉ có thể kiên trì làm tra nam: "Ta không yêu ngươi, ban đầu ta sợ ngươi giết ta, về sau là ta lợi dụng ngươi." Cuối cùng đã có thể nói ra.
Aix mở to đôi hồng mâu, trên khuôn mặt anh tuấn đều là không thể tưởng tượng nổi.
Gal vốn đang bất an nghe vậy cảm xúc liền bành trướng, hắn nhìn Tạ Tịch, đầy thành kính: "Thiếu gia, ngài phải chịu ủy khuất rồi, ta lập tức xử lý tà vật, phòng trường hợp gã đối với ngài dây dưa không ngớt."
Tạ Tịch rất sợ tổn thất một "đại tướng", mở miệng nói: "Ngươi và gã cũng không có gì khác nhau." Nói xong chính cậu cũng muốn cho mình một đao — — đây là lời mà người có thể nói sao!
Gal giật mình, giấu đi lông mi run rẩy, thanh âm hơi khô: "Ta, ta mặc dù cũng thành Vampire, nhưng ta vẫn là Gal của ngài..."
Tạ Tịch không thể không bóp chết chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng hắn: "Gal, ta cũng đang lợi dụng ngươi, bởi vì ta cần một tế phẩm."
Gò má Gal vốn trắng nõn nháy mắt không còn huyết sắc, tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng: "Thiếu, thiếu gia, ngài đừng nói đùa như thế..." Ánh mắt hắn mở lớn, con ngươi đỏ tươi như muốn nhỏ máu.
Tạ Tịch không yêu bọn họ, nhưng nhìn dáng vẻ như trời long đất lở này của họ cũng không nhịn được có chút đau lòng, đây là nhân chi thường tình, cho dù là nhìn thấy người xa lạ bị đối đãi tàn khốc như vậy, cũng sẽ không đành lòng.
Quản gia Randy quả nhiên lâu năm hơn, không như Gal không giữ được bình tĩnh, y cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, mà dưới tình huống trước mắt - "đào thải" hai người, hiển nhiên Randy là người duy nhất thắng trận.
Nhưng Tạ Tịch không có ý định bỏ qua y, Aix và Gal đều đang ở biên giới hắc hóa, lát nữa quay đầu động thủ quản gia Randy lại cản trước mặt cậu thì phải làm sao?
Lúc đầu cậu đã hoài nghi ba người hợp lực cũng không giết chết được cậu, ít đi một tên, chẳng phải là càng khó?
Nửa chết nửa sống quá dày vò, Tạ Tịch không có hứng thú chịu đựng.
Cậu nắm chắc thời gian nói: "Ta không nói đùa, ta thức sự không yêu các ngươi."
Mắt Gal muốn nứt: "Ngài yêu Randy sao?"
Đang chờ câu này của ngươi đây. Tạ Tịch hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là cặn bã: "Y chỉ là một người hầu, có tư cách gì đạt được tình yêu của ta?"
Một mực trầm mặc không nói, quản gia Randy bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tạ Tịch mặt không đổi sắc, thậm chí có chút ngạo mạn nói: "Không phải quái vật người không ra người, thì là nô bộc đê tiện, ta sao có thể yêu các ngươi."
Nói thế đúng chưa nhỉ? Tạ Tịch trong lòng mặc niệm: cầu mấy người đồng thời phát lực, một hơi đưa tui lên đường.
Động thủ trước là Gal, sắc mặt hắn âm trầm, đôi môi nhạt màu không chút huyết sắc, cả người giống như dây cung kéo căng, vừa tuyệt vọng vừa thống khổ: "Ngươi vẫn luôn lừa ta."
Nếu là Seyin Hall thật, tám phần sẽ sợ, đáng tiếc Tạ đại lão một lòng muốn chết, càng thêm dầu thêm lửa nói: "Thì sao?"
Aix cũng không thể nhịn được nữa, trong mắt của gã không còn thâm tình như biển, thay vào đó chính là khát máu cùng ngạo mạn của huyết tộc: "Tiểu Seyin, cùng ta về phủ Bá tước, ta có thể tha thứ cho em." Nói thì nói như thế, hiển nhiên sau khi cùng gã trở về sẽ là phòng tối tù cấm, đời này cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.
Tạ Tịch cười khẩy nói: "Ta cần sự tha thứ của ngươi?"
Giọng quản gia trầm thấp như từ dưới đáy vực tĩnh mịch truyền đến: "Ngươi không phải Seyin thiếu gia, ngươi là ai?"
Tạ Tịch được gợi ý, đây đúng là mạch suy nghĩ thường thấy của trò chơi mà.
Cậu cong môi. Trên người mang áo đuôi tôm rườm rà, dưới vành nón rơi đầy tường vi đen, thiếu niên tuyệt mỹ cười đến âm nhu, giọng điệu cũng thay đổi: "Bị phát hiện rồi."
"Ma thuật triệu hoán..." Hai con ngươi đen nhánh của Tạ Tịch nhìn về phía tầm mắt lạ lẫm lãnh đạm của họ, "Ngươi nói xem Seyin thiếu gia gọi cái gì?"
Khí chất khác biệt hoàn toàn với Seyin Hall triệt để chọc giận ba người, cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng rốt cuộc tìm được chỗ đột phá, cùng lúc phát động công kích trí mạng nhất về phía cậu.
"Đồ ác ma nhà ngươi, mau trả ngài/em ấy về!"
Tạ Tịch rốt cục đạt được ước muốn, chết.
Thời gian vừa vặn, ngày thứ bảy kết thúc, sinh mệnh của Seyin Hall cũng đi đến điểm cuối.
Tạ Tịch nhìn thấy nhắc nhở dưới góc phải tầm mắt: Xin chúc mừng, nhiệm vụ hoàn thành.
Trong chốc lát, hai mắt tối sầm lại, giống như bị thứ gì điên cuồng lôi kéo, cậu rời khỏi Seyin Hall, rời khỏi thế giới này.
- ---------------
Vườn hoa trung ương.
Nam tử tựa lên ghế, môi mỏng khẽ nhếch, hai chân thon dài vắt lên nhau, dáng dấp lười nhác, tư thế ngồi không ra hình dạng gì. Đường cong thân thể y quá đẹp, cho dù là cái dáng này, y cũng như một hùng sư đang nghỉ ngơi, đem lực lượng dư thừa giấu dưới sự uể oải.
Y không chớp mắt nhìn màn nước trước mặt.
Nơi đó dừng lại một hình ảnh.
Thiếu niên mặc hoa phục, thân thể thẳng tắp, eo cực nhỏ, hoa tường vi màu đen cùng viền ren hoa mỹ làm điểm nhấn, đem con ngươi đen nhánh, gương mặt tinh xảo, thần thái lãnh đạm ngạo mạn tô đậm tới tận cùng.
Giang Tà cười nhẹ chạm lên khuôn mặt non mịn của cậu.
Màn nước nhoáng một cái, hình ảnh biến mất không thấy gì nữa, sau đó nổi lên một hàng chữ.
[ Thế giới chuẩn cấp S "Tình yêu bên trái hay bên phải" qua cửa, người thiết kế: X, người qua cửa: nặc danh. ]