Không tin được trong buổi tối hôm sinh nhật Hàn Di, tôi lại uống say như thế. Bình thường Markson hay răn đe tôi không được tùy tiện say xỉn, không được để chất cồn điều khiển bản thân. Vì những lúc như thế, tôi rất yếu và những nhân cách khác sẽ dễ chiếm lấy thời gian của tôi hơn.

Đó cũng là những lời đe dọa rất lâu rồi. Từ ngày Markson bỏ cuộc không chữa trị cho tôi nữa, tôi cũng quên béng đi mấy điều đó. Trở lại với những ngày đi bar uống rượu các kiểu, nhưng những hôm đó thì tôi vẫn bình thường, chẳng có dấu hiệu gì đáng lo ngại.

Nhưng mà ngày hôm kia tôi uống say như vậy, đến mức phải gửi xe tại nhà hàng đó rồi nhờ người khác chở về. Tôi cũng chưa gọi hỏi Đình Huy là đêm hôm đó ai đã cho tôi ghé giang nữa, nhưng tôi nghĩ chắc cũng là bạn bè quen biết cả thôi.

Cho đến hôm nay, chuông cửa đột nhiên vang lên làm tôi phải dời tầm mắt khỏi cái laptop của mình. Đi ra đó mở cửa, nhìn thấy bóng người đứng trước mặt mình, tôi đúng kiểu đơ người.

Chẳng ngờ sẽ có dịp gặp lại nhau, mà còn trong tình huống quá mức thân thiết này nữa. Ai mà ghé nhà tôi thì đã là rất thân thiết rồi đấy. Từ khi biết được bệnh của mình, tôi hầu như tách biệt với cuộc sống bên ngoài. Bạn bè nếu không quá thân thì sẽ không biết tôi sống ở đâu cả.

Thế mà cái con người đang đứng trước mặt tôi đây chỉ mới gặp nhau có một lần thôi, lần đó cũng chỉ vỏn vẹn bảy, tám tiếng đồng hồ.

Tôi ngỡ ngàng nhìn trân trân vào anh ta, đến khi anh ta búng tay một tiếng trước mặt thì tôi mới tỉnh lại. Nhận ra cuộc hẹn này mang tính chất không hẹn trước, tôi nhíu mày.

" Sao anh lại biết nhà tôi?"

Câu đầu tiên tôi chỉ muốn hỏi như thế thôi. Vì đây là chuyện rất quan trọng. Tôi có một linh cảm không tốt mấy, thật sự không tốt tí nào.

Cố Nguyên lúc này hơi liếc mắt nhìn vô phòng khách, vẻ mặt anh ta bình thản đến buồn cười.

" Ngày hôm trước tôi đã chở cậu về nhà vì cậu say quá. Sau đó tôi để quên đồ, cho nên quay lại lấy."

Một lý do chính đáng đến hoàn hảo. Tôi nhìn Cố Nguyên, mặc dù trong lòng không hề nghênh đón anh ta vào nhà nhưng biết làm sao được?

Anh ta để quên đồ, lý do này rất đáng chấp nhận.

Còn nữa, anh ta chính là người đã chở tôi về đêm đó. Một sự ơn nghĩa quá lớn lao.

Tôi thở đánh thượt trong lồng ngực, cuối cùng cũng hạ quyết tâm lách người qua, mời đón vị khách mới, " Anh vào đi."

Khép cửa lại, tôi quan sát Cố Nguyên đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình mà bỗng chột dạ. Bước chân tôi nhanh chóng đuổi theo sau, vào đến đó thì thấy Cố Nguyên vừa đút tay vào túi quần mất rồi.

Tôi khó hiểu chắn ngay cửa, liếc xéo, " Anh quên thứ gì vậy?"

Cố Nguyên xoay người nhìn tôi, lấy trong túi ra cái bật quẹt, cười mỉm:

" Tôi làm rơi cái này lúc đưa cậu lên giường."

"..." Khoan đã, câu từ của anh có vấn đề lắm đó, biết không hả?

Tôi nghe đến hai chữ lên giường, dạ ngày càng chột hơn. Đôi mày nhíu lại, tôi bực bội không nhìn Cố Nguyên nữa, " Được rồi, lấy xong rồi thì anh có thể về."

Tôi quay người trở lại phòng khách. Cố Nguyên ra sau, còn lịch sự đóng cửa phòng lại. Sau đó, anh ta níu lấy tay tôi, cười một tiếng:

" Không lẽ cậu không thể mời người đưa cậu về nhà một ly nước lạnh à? Tôi vừa mới tan sở, có một chút mệt."

Nói xong, anh ta liếc sang cái ghế sô pha, tự nhiên ngồi xuống. Tôi liếc lạnh một cái, suýt nữa đã bước đến túm cổ áo ném anh ta ra khỏi cửa rồi.

Con người gì mà thản nhiên đến mức trơ tráo như vậy chứ.

Cố Nguyên vẫn ngồi đó chờ đợi, khi nãy anh ta còn quay sang nhìn tôi cười một cái niềm nở.

Ôi cái mama gì thế không biết nữa.

Tôi thở hắt ra đi vào bếp rót một ly nước lạnh cho anh ta. Xong xuôi lại ngồi xuống bên cạnh, đặt ly nước lên bàn. Máy tính của tôi vẫn còn mở bảng báo cáo doanh thu tháng này.

Công việc cứ kiểu đình trệ ý, tôi giải quyết muốn điên cả đầu. Lại gặp mấy hôm trước bị tên L hành đến mệt lã, mỗi lần hắn chiếm lấy cơ thể này rồi đến lúc trả lại cho tôi, tôi đều bị mất sức.

Cố Nguyên cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó nhìn sang bảng báo cáo của tôi rồi hỏi, " Công việc nhiều đến vậy à? Đem cả về nhà làm?"

Tôi tay vừa đánh liên hồi, mắt liếc trái liếc phải, miệng vẫn có thể trả lời ngon lành, " Tôi là con người yêu công việc, không giải quyết xong thì không thoải mái."

Nói rồi tôi liếc nhìn Cố Nguyên, cười nhếch môi, " Thế nào? Anh ao ước công việc như tôi lắm chứ gì? Cảnh sát chuyên bắt tội phạm thì không vui vẻ gì rồi."

Cố Nguyên chỉnh lại tư thế ngồi, dường như đồng ý với câu nói của tôi, anh ta gật đầu, thở dài.

" Công việc của tôi bất chừng lắm, mà nguy hiểm nữa, nhưng cũng rất thú vị."

" Bắt kẻ giết người mà thú vị à? Nó có đe dọa anh bao giờ chưa?"

Cố Nguyên nhún vai, vẻ mặt tràn đầy tự tin nói:

" Chưa bao giờ. Những vụ án bình thường, đại loại bắt cóc tống tiền hoặc ngay cả giết người đi nữa, chúng tôi đều giải quyết gọn gàng. Chỉ có một thứ..."

Nói đến đây, bỗng dưng anh ta dừng lại như quên điều gì đó. Tôi dừng tay, quay sang nhìn Cố Nguyên mới biết là nãy giờ anh ta đang nhìn tôi đau đáu.

Ngay lúc này vẫn đang nhìn, nhìn như muốn xuyên thấu cả tâm can tôi ấy.

Tôi lập tức cúi mặt, " Anh điên à? Nhìn tôi như thế làm gì!"

Cố Nguyên giật mình xoay đi chỗ khác, rồi lại bật cười.

Cái tên thần kinh này, có phải bắt nhiều tên biến thái quá rồi nên mới bị điên luôn không?

" Tôi định nói là chúng tôi hiện tại chỉ đang truy nã một tên giết người hàng loạt thôi."

Giết người hàng loạt?

Tôi nhìn Cố Nguyên, híp híp mắt nói, " Giống như kiểu trinh thám của Lôi Mễ đó hả? Giết người hàng loạt, biến thái lắm."

Nói xong, tôi còn cười giỡn như đó là một chuyện rất phi lý, một chuyện chỉ có trong tiểu thuyết thôi. Thật ra, nụ cười của tôi xem chừng có vẻ không để ý đến mọi thứ xung quanh nhưng mà tôi lại đang cố tình che giấu, che giấu sự sợ hãi của mình.

Các người đều biết cảnh sát chính là khắc tinh của L, tất nhiên cũng sẽ là khắc tinh của tôi. Mỗi lần L gây ra một vụ án, tôi đều lo lắng sợ hãi, có lần đã suy sụp tinh thần vì cứ nghĩ mình sẽ bị tống vô tù.

Nhưng rồi mọi chuyện vẫn tiếp diễn. L vẫn giết người, tôi vẫn chưa bị bắt.

Tôi không hiểu nổi lý do gì mà L luôn thoát tội hay như thế. Giết người mà lại không để rơi một chút dấu vết nào. Tôi thật tình không thể nắm bắt được tên đó.

" Gần như là vậy. Chúng tôi gọi hắn là L, vì ở mỗi hiện trường vụ án, hắn đều để lại một ký tự L màu xanh dương."

" Ký tự L màu xanh dương à..." Tôi bỗng rơi vào trầm ngâm.

Đây là những điều lần đầu tôi được nghe. Lần đầu tôi được nghe người ta nói về L. Hắn ta còn để lại mấy thứ như vậy nữa sao?

" Màu xanh dương, rất đẹp đúng không?" Cố Nguyên bỗng hỏi như thế.

Tôi ngẩng mặt định trả lời thì lại thấy Cố Nguyên đang nhìn mình chăm chú. Đôi mắt anh ta đen láy, tiếp tục xoáy sâu vào tâm trí hỗn loạn của tôi.

Nụ cười che lấp sợ hãi sắp không giữ được nữa rồi. Tôi cười ngày càng trở nên tệ hại, ngu ngốc và vụng về.

" Ừm, màu xanh dương rất đẹp." Tôi nhún vai, cố gắng bình tĩnh nói.

" Cậu có nhận ra không? Tên của cậu cũng có nghĩa là xanh dương đó."

Cố Nguyên lần này lại mỉm cười, một nụ cười rất mỏng. Chỉ là một đường parabol mờ nhạt nhưng lại khiến cho tôi thẫn thờ.

Đưa mắt nhìn Cố Nguyên, ngón tay tôi đột nhiên siết chặt lại, chẳng biết mình đang nghĩ gì, cho nên cũng không biết mình phải nói gì lúc này.

Cố Nguyên đùa đúng không? Anh ta chỉ đùa thôi nhỉ? Là đùa thôi mà!!

Mình cũng phải đùa, mình phải cười chứ!!!

Tôi lắc nhẹ đầu. Hai bên thái dương bắt đầu nhức nhức, tôi quay mặt đi, đứng dậy muốn bước vô phòng tắm. Cố Nguyên bên cạnh ngay lập tức đứng theo tôi, còn vươn tay đỡ lấy tôi.

" Không sao chứ?" Giọng điệu thay đổi hẳn.

Đó là một chất giọng dịu dàng.

Chết tiệt, anh ta rốt cục là kiểu người gì thế?

Liên tục công kích tôi, bây giờ là hỏi han tôi. Khốn khiếp. Cái tên khốn khiếp.

Tôi hất mạnh tay Cố Nguyên ra, xoa xoa trán mình rồi mới nhìn anh ta một cái.

" Tên Lam rất hay, anh không thích tên tôi à?"

Bỗng dưng bị tôi hỏi như vậy, Cố Nguyên cứ nghệch mặt ra. Anh ta xoa nhẹ cổ tay của mình, sau đó bật cười:

" Khi nãy tôi chỉ đùa thôi, tên của cậu rất đẹp, đương nhiên là tôi rất thích."

" Là thích tôi hay thích tên của tôi?"

Xin thề, tôi không biết khi đó tại sao mình lại hỏi như vậy nữa. Bên tai tôi lúc đó như đang có một giọng nói dội đến vậy. Nó xì xầm đến khó chịu. Sau đó thì tôi đã hỏi như vậy đó.

Cố Nguyên thì đúng như bị tôi dọa cho trắng cả mặt. Cả hai lúc đó im lặng thật lâu, ai cũng không chịu nói gì. Lát sau, Cố Nguyên mới mở lời trước:

" Khi nãy cậu nhức đầu à? Làm việc quá sẽ ảnh hưởng dây thần kinh đó. Mới nãy cũng nói linh tinh nữa."

Dứt lời, anh ta quay trở về ghế sô pha. Tôi nhìn theo anh ta, không quan tâm khi nãy anh ta vừa chửi xéo tôi bị điên, mà tôi chỉ thắc mắc một chuyện.

Đó là...tại sao anh ta vẫn không chịu ra khỏi nhà tôi chứ?!!!

Cứ nghĩ rằng uống xong ly nước, Cố Nguyên sẽ chủ động đứng dậy, say bye rồi đi khỏi đây. Thế mà hiện tại vẫn đang ngồi ở ghế, tiếp tục nhìn ngắm cái khỉ gì đó.

Tôi đứng trời trồng một chỗ mãi mới nhích được cái chân.

Lúc này Cố Nguyên lấy thuốc ra hút. Tôi chần chừ một hồi mới ngồi xuống cạnh anh ta. Nhớ lại chuyện anh ta chở tôi về nhà đêm hôm đó, tôi bỗng sực nhớ chuyện của Merry.

Đêm đó Merry cũng thức dậy. Hai người liệu có...có gặp mặt nhau không nhỉ?

Tôi giật bắn mình với cái suy nghĩ quái quỷ tự dưng xuất hiện ở trong não. Nhăn mày, tôi quay sang hỏi Cố Nguyên:

" Cố Nguyên, hôm đưa tôi về nhà xong là anh đi liền sao?"

Cố Nguyên nhả ra một làn khói, ánh mắt liếc nhìn tôi, " Sao lại hỏi chuyện này?"

" À...chỉ hỏi thế thôi."

" Vậy chắc tôi cũng không cần thiết phải trả lời đi?" Cố Nguyên cười khẩy, xong lại ngậm điếu thuốc.

Tôi im lặng nhìn bộ dạng khốn nạn của anh ta, máu dồn lên đến não. Buồn cười thật, người ta hỏi thì phải trả lời chứ? Cái con người này...

Cuộc trò chuyện nhàm chán thiếu muối nhất trên đời giữa bọn tôi đến đây đã gần kết thúc. Và đương nhiên là tôi muốn kết thúc thật nhanh chóng.

Cho nên tôi đã đứng dậy, nhìn Cố Nguyên mà cười bất đắc dĩ:

" Xin lỗi nhưng bây giờ tôi bận rồi, anh có thể về được rồi chứ?"

Cố Nguyên ngửa mặt nghe tôi đuổi thẳng, đôi mắt anh nheo lại, có vẻ không hài lòng. Được thôi, không hài lòng thì kệ anh chứ, mắc gì đến tôi?

Dẹp cái ánh mắt quỷ quái đó đi.

Tôi hừ khẽ, xoay người nói vội, " Anh cứ khép cửa lại, tôi đi thay đồ."

Nói rồi tôi bước thật nhanh vào phòng ngủ, thay một tân trang để chuẩn bị đến bar. Công việc quá tải làm đầu óc tôi muốn điên lên được, khi nãy còn gặp phải cái thứ dở hơi đáng chết kia nữa, tôi thật muốn bùng nổ đấy.

Ngắm nghía bản thân trong gương, thấy mình đã ổn, tôi vui vẻ xoay người đi ra ngoài. Đến phòng khách, tôi thật chỉ muốn cầm một cây kéo, bay đến cắt rách quần áo tên kia xong ném anh ta ra ngoài cửa mà thôi.

Cố Nguyên đang đứng dựa người ở bức tường gần cửa ra vào, vừa thấy tôi liền mỉm cười, " Cậu đến bar?"

Cổ họng tôi như có thứ gì ứ nghẽn, thật chịu không nổi.

Tôi chả liếc thêm cái nào, cầm lấy chìa khóa nhà bỏ vào túi quần rồi đi đến cửa, thay giày. Xong xuôi, tôi tuyệt tình mở cửa mà không quay đầu nhìn Cố Nguyên một cái.

Ngay lập tức sau đó, tôi bị Cố Nguyên kéo lại. Lực của anh ta mạnh khủng khiếp.

Vì bị giữ một tay, tay còn lại tôi co thành nắm đấm, nhắm chuẩn xác ngực của anh ta mà đấm thẳng đến. Một lần không đủ thì hai lần, rồi ba lần.

Cố Nguyên bị tôi nhừ mà dính sát vào tường, ôm ngực cau mày.

" Cậu điên à? Đấm tôi liên tục làm quái gì chứ!!"

Anh ta nóng lên. Tôi cũng nóng vậy, nóng lắm đấy.

" Mẹ nó, là tại anh đấy chứ! Khi không cứ lôi kéo tôi làm gì hả? Hả? Cút mau đi."

Cố Nguyên vẫn xoa xoa ngực, mặt khác vẫn kiên quyết giữ lấy tay tôi.

Ôi ông trời, con chỉ đang muốn giết người thôi. Lần đầu tiên trong đời con có ước muốn này đấy.

" Tôi muốn đi cùng cậu, có vấn đề sao?"

Đương nhiên là có vấn đề rồi.

Tôi trợn trừng mắt, nói khẽ trong bụng.

" Tôi sẽ chở cậu đi, bớt lôi thôi giùm một chút." Cố Nguyên lần này nghiêm túc hẳn ra, còn lườm tôi một cái.

Tôi bị anh ta kéo đi ra đến xe. Ngồi vào ghế phụ, tôi hậm hực chả nhìn anh ta thêm lần nào nữa.

" Bar nào?"

" Heaven."

Cuộc đối thoại kéo dài chỉ vỏn vẹn năm giây trong suốt cả đường đi đến Heaven. Tôi mơ màng nhìn ra ngoài cửa kính, thấy chớp nhoáng những ngọn đèn đủ màu treo đầy khu phố.

Qua hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi thấy Cố Nguyên cực kỳ tập trung lái xe. Lại thấy bản thân tôi, hình như đâu đó trong tim có chút gợn sóng.

Đến bây giờ tôi đã rõ Cố Nguyên là một cảnh sát đang truy nã L. Thật buồn cười khi mà phải hỏi rằng, anh ta có biết mối nguy hiểm đó đang ngồi cạnh mình hay không đây?