Trò Chơi Chuyên Sủng

Chương 14: Thần y! ngươi là quỷ sao?

Tim ta... Sao lại đập nhanh thế này? Chẳng lẽ ta đã động lòng với hắn rồi sao?... 

Thịch... Thịch... Thịch... 

Không! Chỉ là trước mắt ta là hình ảnh 18+ thôi. Không được phân tâm, không được phân tâm! Bình tĩnh! Ta là Khúc Tinh Phi nữ cường, sao có thể bị yêu nghiệt này mê hoặc được chứ? Tịnh tâm... 

Khúc Tinh Phi nhắm đôi mắt của mình thật chặt, cố điềm tĩnh trong lòng, hơi thở cũng dần đều đặn trở lại. Nàng mỉm cười mở mắt ra, lại nhìn thấy làn da trắng nõn nà trước mắt, thêm một dòng thác nóng rạo rực luân hồi khoáy đảo trong người. Nàng bảo tịnh tâm, nhưng tâm không tịnh, làm sao bây giờ? Dáng vẻ ma mị của hắn, thật là yêu nghiệt. Lại không chút phản ứng gì mà ngồi yên trước mặt ta, còn kéo ta lại gần như thế, hắn muốn gì đây? 

Chàng ta nhếch khẽ khóe miệng của mình, nhanh tay đẩy nàng ra, liền lập tức đứng lên. Trần trụi, toàn là trần trụi. Ôi bỏng mắt Khúc Tinh Phi ta rồi. Nàng hớt hãi che đôi mắt đỏ rực như hoả thiêu của mình, ngực thở gấp trong kinh hãi, miệng bung ra lời tứ lung tung "Biến thái! Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi không có tự trọng sao?"

Chàng bước ra khỏi hồ nước lạnh, phất hai tay lên không trung, bạch y ấy từ đâu bay đến, khoác vào người chàng kín đáo. Thượng thế thoát tục của chàng lại trở về, thanh nhã vô thường, kiêu lãnh mỹ lệ. Chàng ta ngó xuống nhìn Khúc Tinh Phi trong dáng vẻ hoang man quá độ, lại bảo "Không có tự trọng là ngươi. Không phải bổn thần! Mau lên đây nếu ngươi không muốn chết lạnh ở bên dưới.", dứt lời, chàng liền trầm lặng quay đi. Nha đầu ngươi lên không thì tùy, có chết cũng không liên quan đến ta.

Khúc Tinh Phi ngâm người bao lâu, nên giờ thân người tê cứng, lạnh rét thấu xương. Nàng he hé đôi mắt dáng phượng của mình, thấy tên thần y đi rồi, trong người nhẹ nhõm hẳn. Nhưng lúc này mới cảm giác được... Lạnh quá! 

... 

Một lúc sau. 

Trong chăn bông dày đặc, Tinh Phi nàng vẫn run lên bần bật, cái lạnh vẫn bám theo không buông, nhưng cũng đỡ được phần nào so với lúc nãy. Nàng ngồi trên giường mà lẩm bẩm mắng rủa, lườm nguýt chàng yêu nghiệt đang ung dung ngồi thưởng trà ở trên bàn tre cạnh bên. Ta lạnh muốn chết thế này, hắn thì tự đắc ngâm trà ấm bụng. Thật tức chết ta mà. Nếu không phải vì ngươi có thể cứu lưu manh thì ta đã xé xác ngươi ra rồi, băm ngươi thành trăm mảnh, nghiền nát ngươi... Băm băm băm! Nghiền nghiền nghiền!... Không chịu nổi oan ức, Tinh Phi mở lời biện minh "Ta... Ta không có nhìn trộm ngươi tắm. Ta chỉ là hiếu kì muốn xem trong hang động có gì thôi. Ai ngờ ta lại trướt ngã... Ta... Ta nói rồi đó, ta không có nhìn trộm ngươi. Biết chưa?"

Chàng điềm tĩnh hớp hết ngụm trà dang dở, nhẹ nhàng nuốt vào bụng, lại không màng để ý Khúc Tinh Phi, lãnh lời đáp "Không cần nói! Bổn thần không quan tâm."

"Ngươi...". Cái tên lãnh huyết này thật là làm Khúc Tinh Phi này tức chết mà. Đồ mặt lạnh đáng ghét! Yên lặng một lúc, nàng lại tò mò hỏi "Ngươi bắt ta ở đây nửa tháng làm gì? Ngươi không cứu bằng hữu của ta sao?...", lại nhìn chàng với ánh mắt nghi hoặc, thêm sắc cảm hoảng hốt mà nói "Ngươi không định làm gì ta đó chứ?"

Chàng lượm nhẹ Tinh Phi, lạnh nhạt bảo "Bớt nói nhảm đi!", dừng lời một hơi dài, liền tiếp "Thanh Trắc Y thảo là dược thảo trân quý, sống ở vùng hàn băng cùng cực, chữa được bách độc. Có điều Xích Ma độc có độc tính cực mạnh, nên cần đến hoa của Thanh Trắc Y thảo để trị. Nhưng hoa của nó chỉ nở vào đêm trăng tròn, đến khi ánh mặt trời hôm sau chiếu sáng, hoa lập tức tàn. Từ đây cách ngày trăng rầm còn nửa tháng. Nếu ngươi muốn cứu bằng hữu mình thì ngoan ngoãn ở đây đợi đi.", giải thích một tràn luân lí, chàng tiếp tục ngâm nga tuần trà quá nửa của mình. 

Khúc Tinh Phi cũng thấu hiểu được lời nói của thần y. Đành chịu oan ức mà sống cùng hắn nửa tháng vậy. Nhưng lại nghĩ đến tình trạng suy yếu của Thái tử gia, nàng liền lo lắng hỏi "Nhưng bằng hữu của ta có thể chờ đến lúc đó không?"

"Không chừng bây giờ hắn đã được an táng rồi đấy."

Nghe lời nói phủ ngược tâm can của chàng ta, Khúc Tinh Phi cáu giận gắt gỏng "Nói bậy! Lưu manh nhất định không sao đâu.", ngoài miệng nàng tức tối phủ nhận như thế, nhưng trong lòng bao nhiêu là lo sợ, bàng hoàng không yên. Tên thần y lãnh huyết sao có thể hiểu được tâm trạng của nàng chứ? 

"Trúng Xích ma độc quá ba canh giờ, dù là bổn thần ở đó cũng không cứu nổi hắn."

Lời này của chàng nghe như xé nát tim can của Khúc Tinh Phi, nhưng vô tình lại mang đến cho nàng hi vọng. Nàng cười vui đến tít cả mắt, hàng lệ trong veo dường như bị khe mắt của nàng đẩy hết ra ngoài. Khúc Tinh Phi tự tin phủ nhận lời thần y chàng vừa nói "Không thể nào! Lúc ta rời khỏi đó thì hắn đã trúng độc được 4 canh giờ rồi. Hắn vẫn không sao đấy thôi."

Chàng lập tức xoay chuyển đôi hoa sương lạnh lẽo của mình sang nàng ấy, trầm giọng hết mực mà nghi vấn "Làm sao có thể như thế được?", nghĩ một khắc dài, chàng thốt lời ngập ngừng đầy ẩn ý "Trừ phi..."

"Trừ phi làm sao?", Tinh Phi hai chữ chữ tò mò quay quanh trong đầu, ngóng cổ rửa tai nghe chàng đáp. 

Chàng nhìn Khúc Tinh Phi nàng như có điều khó nói. Đành thôi giấu nha đầu này cho đỡ phiền phức, thế rồi lại ra giọng lạnh nhạt "Không phải chuyện của ngươi."

"Ngươi... ", Khúc Tinh Phi nàng muôn hồi tức tối, nhưng cũng chẳng làm gì được tên ngông cuồng này, bỏ đi! Nàng nhỉn đầu môi lên đến chiếc mũi thon xinh xắn, rất trẻ con, cũng rất tinh nghịch. Khúc Tinh Phi này ngay cả Hoàng thượng còn chẳng ngại, vậy mà lại thất thế với tên thần y sơn dã này, ta thật không cam tâm! 

Hồi lâu cũng nguôi được lòng, Tinh Phi nàng qua đi khúc mắc này, giờ lại thêm khúc mắc khác. Nàng nghĩ, hắn... Rốt cuộc là ai? Tinh Phi nhìn chầm chầm chàng ấy, ngẫm nghĩ suy đoán, hắn là ma hay quỷ, hay yêu tinh phương nào? Phân vân hồi lâu, Khúc Tinh Phi nàng lại mở lời thắc mắc "Thần y! Người là gì vậy? Là người? Là ma? Hay là yêu?"

Chàng nghe lời nàng ta mà chói tai gay gắt, đặt nhẹ ly trà trên tay xuống bàn, quay sang nhìn Khúc Tinh Phi mà nghiêm giọng "Bổn thần tất nhiên không phải tà ma ngoại đạo."

"Ngươi một câu bổn thần, hai câu cũng bổn thần? Bộ ngươi là thần tiên à? Sống lâu lắm rồi sao?", Khúc Tinh Phi cười hừ phớt lơ, lại ngẫm nghĩ được lúc, nàng nhìn vào mái tóc trắng xóa của chàng ta, nên khiêm nhường vài phần, kiêu căng bảo "Cùng lắm là một trăm năm."

"Là bốn vạn!"

Nàng hừ khẽ không để tâm, châm biếm vài câu "Bốn vạn? Quá là ít...", nhưng có gì không đúng, ngẫm nghĩ lại hoàn toàn, Khúc Tinh Phi trợn tròn đôi mắt đang quá đỗi kinh ngạc nhìn chàng, há miệng sửng sốt thét lên "CÁI GÌ???....... QUỶ!!!!!!!!!!!!!!!"

Tiếng nàng ta thất thanh xuyên vọng muốn đổ cả căn nhà tranh nhỏ bé. Chàng cáu bực trong lòng, tạch lưỡi vài cái khẽ rồi lãnh giọng cảnh cáo "Nếu ngươi còn bảo bổn thần là quỷ nữa thì bổn thần sẽ khiến ngươi thành quỷ thật đấy."

Ác ma! Uy hiếp ta sao? Ta nhịn! Khúc Tinh Phi vì thời thế trước mắt mà nghẹn ngào ôm cục tức vào lòng. Đợi ngày ta đắc thế, sẽ tìm ngươi tính sổ. Hừ! Tinh Phi lúc này ngoài mặt tỏ ra ngoan ngoãn, cười nói vui vẻ hỏi thêm "Thần y! Thần y! Người có thể cho ta biết tên của người không?"

Hắn nhìn ta vô cảm, lại cái giọng điệu lạnh lùng đó "Không cần!"

Ta nhịn! Nàng cố cười với vẻ hài hòa chân thành, rồi nói tiếp "Thần y! Người xem ta gọi người như thế thật khó nghe làm sao. Hay là người cho ta biết họ thôi cũng được."

Chàng yên lặng hồi lâu, ngẫm nghĩ nhiều điều. Cho nha đầu ngươi biết cũng chẳng sao. Quay sang nhìn Tinh Phi, chàng liền nói "Bổn thần họ Khắc!"

Họ Khắc?... Khắc mặt lạnh?! Hí hửng trong lòng vì cái biệt danh nàng vừa tặng cho chàng ta, Khúc Tinh Phi không kiềm được mà cười to hớn hở, vui khắp trời mây. Khẳn giọng vài cái, nàng bảo "Còn ta tên là Khúc..."

"Không cần nói! Bổn thần không cần phải biết."

Ngắt ngang lời Khúc Tinh Phi ta sao? Đáng ghét! Tinh Phi lẩm bẩm thầm thì trong miệng, nhại lại lời nói của chàng ta không phát ra tiếng bằng một cách thái quá, môi trên môi dưới trề chành tứ phía, nhìn trong cực hài "Không cần nói! Bổn thần không cần phải biết.". Xì! Không cho ta nói? Ta càng phải nói. Khúc Tinh Phi lúc này giở tính ngang bướng, kéo chăn bông ra khỏi người, liền đứng lên kiêu ca "Không cho ta nói ta vẫn nói. Khắc mặt lạnh! Nghe rõ đây. Ta tên là Khúc Tinh Phi.", nhanh chóng xỏ loạn đôi giầy vào chân, nàng còn thè lưỡi, nhăn mặt trêu chọc chàng ấy. Xong liền tốc chạy xuống bếp, vừa chạy vừa hô lớn "Ta đi nấu cơm!".

Tiếng nàng cười giòn tan vọng lại nơi đây. Chàng không nói thành lời với tiểu nha đầu ương ngạnh, chỉ thốt "Ngươi!..." rồi cáu đôi chút, lại thôi tính toán với nàng. Chàng nhìn về phía phòng bếp, chẳng biết suy tư điều gì, chàng lại mỉm cười nhè nhẹ, thật dịu êm. Vô tình như chàng, lãnh huyết như chàng, lại vì đâu mà cười chứ? Có phải vì Khúc Tinh Phi? Và có phải đây là nụ cười đầu tiên suốt bốn vạn năm qua?...

... 

Hoàng cung, Đại Kim quốc. 

Ngự thư phòng. 

"Sao rồi?"

"Bệ hạ!... Vẫn chưa tìm được."

Hoàng thượng sắc thần nhợt nhạt, hao tâm tổn sức, âu lo không dứt cho Khúc Tinh Phi. Lại thêm lời nói của cận vệ Trương Vũ, chàng càng mang đầy thất vọng. Chàng ngày đêm thúc giục người tìm nàng, đến nay một chút tin tức cũng chưa có. Ta nhớ nàng vô cùng, nàng có thấu hiểu. Ta chịu hết nổi rồi, ta thật sự chịu không nổi nữa. Ta dây dứt không yên, phải chăng ta đã quá yêu nàng? Lòng ta mãi tự hỏi "Phi Phi! Nàng rốt cuộc đang ở đâu?". 

Chàng hòa mình vào cơn mong nhớ, nơi đây cũng yên tĩnh vô cùng. Ngước lên nhìn Trương Vũ với ánh mắt u sầu, chàng bảo nhẹ lời như không còn sức lực "Tiếp tục tìm!"

"Vâng!"

... 

Bát Vương phủ. 

Nơi hậu viên như rừng đào mười dậm thơm phức mùi trầm hương. Cánh đào hồng bay bay trong gió, rơi vào ly rượu nồng chát trên tay chàng, Bát vương gia. Nhìn vào phận đào lả lơi, chàng trầm mặt sầu bi ai, vô tri lại nói "Cánh đào trong tửu, phải chăng là rượu hoa đào? Nhưng bổn vương không muốn uống một mình... Phi Phi! Nàng trở về đi!..."

Gió hiu cô quạnh, chàng chìm vào tâm thức, lòng say đến đắng nặng. Ngã đầu xuống bàn đá lạnh cứng, chàng khép đôi mắt thần sầu của mình lại, rơi vào giấc sâu. 

Nhưng... 

...Một dòng trong suốt rơi từ khóe mắt của chàng, chạm vào hàng mi cong vút, lăn dài trên má... Đây phải chăng... Gọi là lệ?..................