Vẻ mặt Giang Ánh Thần hài lòng, “Chỉ cần đạt được mục đích, thật ra quá trình thế nào cũng không quan trọng.”

Hoắc Cẩm Dương lập tức thấy hứng thú, “Em muốn làm sao thì làm?”

Giang Ánh Thần cố ý mờ ám, “Đến lúc đó anh sẽ biết”

Sau đó cúp điện thoại.

Trong lòng Hoắc Cẩm Dương ngứa ngáy khó nhịn, nhưng vẫn chỉ có thể nhịn.

Ngay sau đó lại muốn gọi điện thoại cho Tần Lạc, không ngờ cô đã cho số mình vào danh sách đen, thế làm sao cũng không gọi được......

Nhất thời trong lòng dâng lên oán hận không thể nói được, Tần Lạc, em cũng đừng trách anh không khách khí!

****

Tần Lạc không nghĩ tới, cơm tối cho cô là bữa ăn dinh dưỡng do đầu bếp đặc biệt làm.

Càng khoa trương hơn, sau khi ăn xong còn có người nữ làm vật lý trị liệu xoa bóp cho cô, nói như vậy có lợi sớm ngày khôi phục......

Nói tóm lại, hoàn toàn chính đãi ngộ năm sao.

Nếu không phải cô không đồng ý, còn có chuyên gia lau chùi thân thể cho cô......

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Tần Lạc chán đến chết, bắt đầu xem phim truyền hình lúc tám giờ đúng, thật là hết sức nhàm chán!

Cũng không biết bây giờ Đại Ma Vương đang làm gì?

......

Đêm, dần dần an tĩnh lại.

Trong khu vực dành riêng cho tổng giám đốc ở lầu 59 tập đoàn Đế An vẫn mở đèn sáng rực như cũ.

Hoắc Kỷ Thành day day ấn đường, ký một phần văn kiện cuối cùng.

Cốc cốc cốc --

“Vào đi.”

“Boss, đây là cà phê ngài cần.”

Trình Sâm bưng cà phê đi vào, anh ta chính là trợ lý toàn năng bên cạnh Hoắc Kỷ Thành, không những có thể xử lý bất cứ chuyện gì trong công việc, còn phải chăm sóc sinh hoạt các nhân của boss.

Nói tóm lại, bất luận lĩnh vực gì đều phải làm được!

“Ừ.”

Hoắc Kỷ Thành cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật xem nội dung tài liệu.

Sau đó hai phút, anh ý thức được Trình Sâm còn chưa đi, ngẩng đầu, “Có chuyện gì sao?”

“Boss, ngày mai ngài phải đi Manhattan tham gia một cuộc buôn bán phong hội.”

“Tôi biết rồi.”

“Vậy thuộc hạ đi chuẩn bị ngay.”

“Ừ, mấy giờ rồi?”

“10 giờ kém 9 phút.”

Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhíu lại, anh còn tưởng rằng thời gian rất sớm......

Ngay sau đó đứng dậy, “Đi thôi.”

Ở bãi đậu xe dưới lầu, tài xế Đại Vệ đã mở cửa xe cho ông chủ, cung kính hỏi “Đi tới sân bay sao?”

“Đi bệnh viện trước.”

Dứt lời, Hoắc Kỷ Thành liền tựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu không tự chủ được hiện ra giọng nói và dáng điệu diện mạo của cô gái nhỏ.

Lúc này, cô đã ngủ rồi chứ?

Đại Vệ lập tức ý thức được bệnh viện trọng miệng boss là nơi nào, liền lái ô tô tới.

*****

Mười phút sau.

Hoắc Kỷ Thành đẩy cửa phòng ra, lặng yên không chút tiếng động đi vào.

Tần Lạc ngủ đến không biết gì cả, ánh trăng màu bạc sáng ngoài cửa sổ chiếu trên người cô, giống như đậy cho cô một tấm lụa mỏng.

Giờ phút này, cô giống như một mỹ nhân đang ngủ.

Lạnh lùng trong mắt của Hoắc Kỷ Thành dần tản đi, thay vào đó là sự ấm áp, anh ngồi ở bên giường, bàn tay êm ái xoa lấy gương mặt điềm tĩnh của Tần Lạc.

Tần Lạc ngủ không biết mơ thấy cái gì, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng, “Đại Ma Vương......”

Tiếng của cô rất nhỏ, Hoắc Kỷ Thành lờ mờ nghe rõ cô đang nói cái gì, trong nháy mắt sắc mặt đen lại.

Đại Ma Vương?

Chẳng lẽ là đang nói mình?

Nghĩ tới khả năng này, Hoắc Kỷ Thành là có lửa không thể đốt, nếu như không phải bận tâm chân cô bị thương, anh thật sự hận không thể đánh cô một trận!

Cô gái nhỏ không có lương tâm!

Tần Lạc ngủ say hoàn toàn không có ý thức được điểm này, một đêm này cô mơ thấy rất nhiều, trong mơ có ông ngoại, bà ngoại và mẹ đã lâu không xuất hiện.

Còn có Đại Ma Vương, nhưng ở cùng Đại Ma Vương trong mộng là một cô gái không phải là mình, mà là cô gái đáng thương trong tòa nhà từng xuất hiện trong giấc mộng lần trước

...

Buổi sáng hôm sau, Tần Lạc choàng tỉnh khỏi giấc mơ, giấc mơ tối hôm qua quá kỳ lạ, hoàn toàn huyền ảo, cảm giác có gì đó không đúng.

Không thể nào hiểu tại sao mọi cảnh vật đều có thể tề tựu chung một chỗ, kỳ quái nhất chính là cô gái đáng thương trong tòa nhà đó, sao có thể dính dáng đến Đại Ma Vương?

Trong mơ, hai người họ được gần nhau đến rất kì lạ.....

Lắc đầu, giống như tối hôm qua có ai đã tới phòng cô thì phải?

Phải rồi, đó chỉ là giấc mơ......

Buổi chiều, bác sĩ vừa thay thuốc cho cô vừa hỏi thăm tình hình hai ngày nay của cô, Tần Lạc rất phối hợp trả lời nghiêm túc, lần đầu tiên nằm viện lại vui vẻ như vậy.

“Xem ra Tần tiểu thư khôi phục rất tốt, đoán chừng chưa tới một tuần là có thể xuống đất đi bộ.”

“Có thật không?”

“Ừ. Buổi sáng ngày mai làm tiếp các kiểm tra khác.”

“Cám ơn bác sĩ.”

“Tần tiểu thư đừng khách sáo.”

......

Sau khi bác sĩ rời đi, tâm tình Tần Lạc thật tốt, cô thật sự không thích cả ngày lẫn đêm đều nằm ở trên giường, hoàn toàn chính là sống uổng phí thời gian!

Cô muốn nhanh chóng trở lại công ty bắt đầu làm việc......

****

Hoắc Kỷ Thành vừa mới đặt chân lên máy bay, khắp nơi đều truyền ra một tin tức: Một nhân viên phiên dịch ở tổ ba tập đoàn Đế An, trong chuyến dã ngoại huấn luyện phát triển, vô tình bị thương, đang được chữa trị ở bệnh viện Kiêu Dương, mọi người rối rít suy đoán: chẳng lẽ bệnh viện Kiều Dương trở thành bệnh viện dành cho tập đoàn Đế An?

Tin tức này vừa ra, lập tức dẫn tới chú ý rộng lớn trên mạng, phải biết tập đoàn Đế An và bệnh viện Kiêu Dương đều tượng trưng có quyền thế, mọi người khó tránh khỏilan truyền tin tức.

Đồng thời cũng vô cùng hâm mộ chính sách tốt của tập đoàn lớn.

Tin tức nhanh chóng bị phóng đại đưa tin, khiến không ít nhân viên kỳ cựu trong tập đoàn Đế An oán trách không dứt, tại sao chỉ là người của bộ phiên dịch mà được hưởng loại đặc quyền này?

Mà bọn họ bị thương ở trong việc công cũng không có gì cả?

Suy nghĩ một chút thấy không công bằng!

Rất nhanh, chuyện này truyền tới tai Giang Ánh Tuyết, trước tiên cô ta nghĩ người sử dụng đặc quyền nhất định là Đường Triều, bởi vì Tần Lạc là tình nhân của Đường Triều!

Vì để tránh cho chuyện này càng ngày càng lớn, đưa đến tiếng tăm không tốt trong ngành, Giang Ánh Tuyết liền gọi điện cho Đường Triều.

“Đường thiếu, anh làm mọi chuyện rùm beng lên, định chuẩn bị giải quyết như thế nào?”

Lời của cô khiến Đường Triều không giải thích được, “Tôi rùm lên chuyện gì?”

Giang Ánh Tuyết nghĩ anh đang giả vờ, “Ở trước mặt tôi còn có cái gì mà anh giả bộ? Tần Lạc có thể vào ở bệnh viện Kiêu Dương chẳng lẽ không phải anh sử dụng đặc quyền sao?”

Đường Triều theo phản xạ bật thốt lên, “Dĩ nhiên không phải tôi.”

Nói tới chỗ này anh ta liền ý thức được từ bản thân nói sai, dừng lại một chút.

Giang Ánh Tuyết nhạy cảm bắt được từ then chốt, “Không phải anh sao?”

Đường Triều lau mồ hôi trên trán một cái, ngay sau đó nói lại: “Cô đã biết rõ, còn hỏi tôi làm cái gì? Chẳng lẽ tôi muốn người nào ở bệnh viện đó cũng không được?”

Mặc dù Giang Ánh Tuyết cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào cũng không nói lên được.

“Anh còn chưa xem tin tức mới bùng nổ trên mạng xã hội sao? Chuyện Tần Lạc ở tại bệnh viện Kiêu Dương đã ồn ào, mọi người đều biết, nếu không nhanh nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ sợ rất nhiều nhân viên kì cựu trong nhiều ngành khác của công ty sẽ cảm thấy bất mãn.”

Trong lòng Đường Triều “Lộp bộp” một chút, mẹ nó! Anh ta mới không lên xem trang tin tức một chút! Đã thay đổi nảy sinh trang đầu quan trọng như thế?

Đương nhiên anh ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này, tập đoàn Đế An luôn luôn tuân thủ nguyên tắc bình đẳng, Tần Lạc ở tại bệnh viện Kiều Dương vốn là chuyện không có gì, nhưng lại bị người có lòng bắt được, còn đưa lên tin tức trang bìa, bình luận ở trên mạng, chuyện này liền biến thành một sự kiện.

Xử lý thật tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Xử lý không tốt, chỉ sợ sẽ khiến cho các nhân viên trong tập đoàn bất mãn.

Bây giờ là thời đại internet, rất nhiều chuyện đã lên web, thì hoàn toàn trở nên khác nhau

Chân mày Đường Triều nhíu chặt, “Tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

Giang Ánh Tuyết gật đầu, “Kỷ Thành đi công tác, đoán chừng vẫn còn ở trên máy bay, anh tự gây chuyện phải tự giải quyết được, đừng lại để cho anh ấy khắc phục hậu quả giúp anh.”

Đường Triều thiếu chút nữa hộc máu, Mẹ nó! Rõ ràng chính là A Thành cố ý gây chuyện! Mình còn phải giúp cậu ta chùi đít!

Nhất định là kiếp trước thiếu nợ cậu ta!

Cúp điện thoại không bao lâu, Giang Ánh Tuyết liền nhận được điện thoại của em gái Giang Ánh Thần, cô cũng không biết con bé tìm mình là có chuyện gì, chỉ có thể bắt máy.

“A lô?”

“Chị hai, em mới vừa ở trên web thấy tin tức đứng đầu về công ty của mọi người, nghe nói cái nhân viên bị thương đó cũng là người phiên dịch của tổ ba, cô ấy cũng không có quan hệ đặc thù gì chứ?”

Giọng nói của cô ta khiến Giang Ánh Tuyết có một chút khó chịu.

“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

“Chị hai, chị đừng kích động như vậy! Em cảm thấy kỳ lạ mới hỏi chị, em nghe nói viện trưởng bệnh viện Kiêu Dương Ước Hàn và Tứ thiếu có quan hệ đặc biệt tốt, chẳng lẽ chuyện này......”

Giang Ánh Tuyết còn nghe không hiểu chính là người ngu, lớn tiếng trách mắng: “Em đang nóihưu nói vượn gì thế! Tần Lạc là tình nhân của Đường Triều, nên Đường Triều sắp xếp cho cô ta ở bệnh viện Kiêu Dương!”

Giang Ánh Thần giật mình không thôi, “À? Tần Lạc là tình nhân của Đường Triều? Không thể nào? Em còn tưởng cô ta bởi vì có quan hệ với Tứ thiếu mới... ..Xem ra là em nhầm rồi, ha ha......”

Dừng một chút, lại nói: “Chỉ là chị à, em vẫn muốn nhắc nhở chị hai câu, có lúc chị cảm thấy chuyện rất hợp lý không lộ điểm sơ hở nào, rất nhiều chuyện càng nguy hiểm thì càng an toàn.”

Trong lời nói của cô ta có ý gì, sao Giang Ánh Tuyết có thể không hiểu, mới vừa rồi cô đã tìm Đường Triều để xác minh, anh ta cũng thừa nhận......

Mặc dù, anh ta do dự một chút, nhưng......

Một nháy mắt, đầu Giang Ánh Tuyết cảm thấy ong ong, không biết đến cuối cùng nên nghe theo người nào......

Giang Ánh Thần thấy cô im lặng nửa ngày, thì biết rõ mục đích của mình đã đạt được, cũng không nhiều lời, “Chị hai, những gì nên nói em đã nói, chị cũng đừng tức giận! Làm em gái, em cũng là vì tốt cho chị.”

Giang Ánh Tuyết tức giận trả lời: “Đừng ở trước mặt tôi làm bộ tốt bụng!”

Sau đó, cúp điện thoại.

Cuối cùng tâm tình của cô ta cũng không bình tĩnh được, dĩ nhiên cô ta biết Ước Hàn và Kỷ Thành có mối quan hệ anh em rất sâu sắc, nhưng Đường Triều cũng quen biết bọn họ!

Giang Ánh Thần nói không sai, có thể là thật!

Nhất định là con bé cố ý nói cho mình tin tức không đúng, muốn khích bác quan hệ giữa mình và Kỷ Thành......

Đúng! Nhất định là như vậy!

Ngay sau đó hít vào một hơi thật sâu, an ủi mình ngàn vạn lần không được bị lời của Giang Ánh Thần nói cho ảnh hưởng.

......

Mà bên kia, khóe môi Giang Ánh Thần tự tin nâng lên, đánh rắn phải đánh ở đầu! Dù cuộc điện thoại hôm nay của cô ta không đánh thắng, những tâm tình chị hai sẽ rất rối loạn.

Mặc kệ trong lòng cô nghĩ như thế nào, nhất định cô sẽ có điều hoài nghi Hoắc Kỷ Thành, cứ như vậy, mục đích của cô cũng đã đạt được.

Dù sao, cô muốn hôn ước và sự tín nhiệm của chị hai và Hoắc Kỷ Thành tan rả từng bước một......

Một khi Hoắc Kỷ Thành không có nhà họ Giang ủng hộ, Cẩm Dương sẽ như hổ thêm cánh!

Chuyện của tương lai, hiện tại không ai có thể nói chắc chắn được.