Trong quán bar xập xình tiếng nhạc, Mộ Duật Hành uống cạn ly rượu này đến ly rượu khác, bây giờ chỉ có rượu mới giúp anh giải sầu.

Lăng Lập Thành vừa nhâm nhi ly rượu, vừa nhìn Mộ Duật Hành lắc đầu chán nãn.

Anh cảm thấy tội cho thằng bạn thân của anh, từ nhỏ cuộc sống đã không như bạn bè, lớn lên một chút thì vùi đầu vào công việc, chưa một ngày nào anh thấy Mộ Duật Hành hào hứng vui vẻ với cuộc sống.

Mộ Duật Hành là một người cháu rất có hiếu với ông bà, anh không ngần ngại chi tiền để thuê bác sĩ giỏi nhất, thuốc men tốt nhất...cho ông bà.Trước khi ông nội của anh qua đời, thuốc men, cháo, sữa, thay tả, lau mình...!tất cả đều là do một tay của Mộ Duật Hành làm.

Anh không ngại gì cả chỉ cầu mong cho ông bà nội của anh mau chóng khỏe mạnh lại, để sống cùng anh, nhưng ông bà nội anh đã kiệt sức vì già yếu.

Lúc ông nội của anh qua đời, Mộ Duật Hành trên người mặc đồ tang ngồi thẫn thờ trước bia mộ hơn một ngày trời, đến khóc còn không khóc được.

Cuộc sống Mộ Duật Hành chỉ có ông bà nội và mẹ, mẹ của anh dù rất thương anh nhưng bà còn có gia đình riêng, không thể dành 100℅ tình cảm cho anh được.

Mộ Duật Hành đặc biệt rất thương ông nội, ông vừa làm ông vừa làm ba của anh.

Vậy nên anh đã làm theo lời ông căn dặn trước khi qua đời.

Điều mà ông nội của anh cảm thấy hối tiếc nhất là không thể nhìn thấy anh cưới vợ, sinh con, có một gia đình trọn vẹn hạnh phúc.

Nhưng chắc chắn trên trời ông bà nội và ba anh đang dõi theo anh.

- Cậu thôi đi, cậu định uống cho chết à.

Lăng Lập Thành đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

- Mặc kệ tôi đi.

- Nếu như tôi mặc kệ cậu được thì tôi cũng mặc kệ.

Cậu làm ơn cho tôi thấy bản lĩnh của cậu đi, cậu như thế này không thấy mất mặt sao?

Lăng Lập Thành vô cùng khó chịu.

Anh chỉ không cần mặt mũi lúc ở nhà với vợ của anh thôi, chứ khi ra ngoài dù bão tố thế nào anh vẫn là Lăng tổng cao ngạo, người người kính nể.

- Cậu không hiểu đâu.

- Duật Hành, không có nỗi đau nào là mãi mãi cả, thời gian sẽ làm thay đổi tất cả.

Ngày trước tôi cũng rất yêu Vân Tranh, nhưng tôi đã buông bỏ vì giữa tôi và cô ấy không thể tiếp tục.

Cậu và vợ cậu cũng vậy, một người không yêu mình, cậu giữa bên cạnh để làm gì?

- Để làm gì ư?

Mộ Duật Hành nhếch môi cười nhạt.

Anh giữ cô bên cạnh để anh yêu thương, để anh chăm sóc, để anh nuông chiều nhưng Trình Ngữ Lam không cần điều đó.

Điều cô cần là mau chóng giải thoát khỏi anh để sống bên người cô yêu.

- Nếu cậu cảm thấy không vui thì cậu cứ giết chết hết đi.

Mộ Duật Hành không quan tâm đến lời của Lăng Lập Thành nói nữa, anh cầm ly rượu lên tiếp tục uống.

Nếu anh có thể thì anh đâu ngồi ở đây uống rượu.

- ---------------

Trong căn phòng ngủ vắng lặng, Trình Ngữ Lam ngồi ở sofa chờ Mộ Duật Hành về nhà.

Đã hơn 11 giờ rồi mà anh vẫn chưa về, cô gọi cho anh, anh cũng không nghe máy.

Trình Ngữ Lam dựa người về sau, cô không ngờ Dương Hữu Bằng lại vu oan cho Mộ Duật Hành như vậy.

Ngày trước anh đâu có như vậy, lúc nào cũng nghiêm tục rõ ràng trong mọi vấn đề.

Thời gian đã làm thay đổi mọi thứ, thay đổi luôn tính cách con người của anh.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Mộ Duật Hành lảo đảo đi vào, trên người của anh nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.

Vì quá say nên anh không giữ được thăng bằng mà ngã vào bước tường lạnh ngắt, nó lạnh như trái tim của anh vậy.

Trình Ngữ Lam thấy thế liền chạy lại đỡ anh, nhìn anh như thế này cô có chút đau lòng.

- Duật Hành...

- Ngữ Lam...

- Mau lại giường...!anh say quá rồi.

Trình Ngữ Lam đỡ anh lại giường nằm xuống.

Cô từng thấy anh say nhưng chưa từng thấy anh say đến mức này, chắc bây giờ anh chẳng biết ai là ai nữa.

- Lam...

Trình Ngữ Lam ngồi xuống giường, cực lực cởi áo vest ra cho anh.

- Ui...

Bàn tay của cô cầm lấy cà vạt của anh, lật tới lật lui xem tháo ra như thế nào, đây là lần đầu cô cởi đồ cho đàn ông.

Cuối cùng Trình Ngữ Lam cũng tháo được cà vạt, cô lần mò từng khuy áo và mở ra cho anh thoải mái.

Trình Ngữ Lam mở tung hết những khuy áo ra, lòng của cô có chút sót khi nhìn những vết sẹo trên người của anh, chắc lúc đó anh rất đau.

- Lam...

Miệng của Mộ Duật Hành cứ lẫm bẫm tên của cô, Trình Ngữ Lam dời tầm mắt lên nhìn vào gương mặt của anh.

Trình Ngữ Lam cầm áo vest và cà vạt của anh định đem vào phòng tắm và lấy khăn ướt ra lau mặt cho anh thoải mái một chút.

Nhưng vừa bước xuống giường thì Mộ Duật Hành đã bắt lấy cánh tay của cô, kéo mạnh cô ngã xuống ôm vào lòng.

- Đừng...!Lam...!Đừng rời xa anh...!anh yêu em.

Đôi mắt của Trình Ngữ Lam có chút đỏ, người đàn ông này rất yêu cô, dù anh có dùng cách hèn hạ ép hôn cô nhưng anh vẫn luôn yêu cô, cho cô một cuộc sống mà hàng vạn cô gái khác mong ước.

- Duật Hành, em đi lấy khăn lau mặt cho anh.

Đột nhiên đôi mắt của Mộ Duật Hành mở ra, anh lật người để Trình Ngữ Lam nằm dưới thân anh.

Hai ánh mắt chạm nhau, trong đầu của cô bây giờ vô cùng rối loạn, cô biết anh định làm gì với mình.

Mộ Duật Hành cúi xuống hôn vào đôi môi của Trình Ngữ Lam, cô nhắm tịt mắt lại, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến...

Buông tha cho đôi môi của cô, anh tiến xuống chiếc cổ thơm tho của cô rồi vùi mặt vào đó....!sau đó...!sau đó Mộ Duật Hành đã nhắm mắt ngủ....

Trình Ngữ Lam mở mắt ra, chớp chớp mắt nhìn lên trần nhà.

Như vậy là đã đi ngủ rồi sao?.