Triều Tư

Chương 8: Chỉ tiếc rằng, cậu không phải là ánh dương của riêng cô

Trở lại trường, sơ đồ chỗ ngồi mới đã được dán trên bệ giảng.

Khi Khương Ninh tới trường, cô thấy một đám người đang vây quanh chỗ đấy. Điền Hàm Ngọc cũng ở trong đám người đó, nhìn thấy Khương Ninh vào lớp, vẫy vẫy tay với cô: “Ninh Ninh, chúng ta ngồi cùng bàn đấy.”

Khương Ninh sửng sốt một lúc. Rồi lại nhớ tới những gì Lỗ Chí Dũng đã nói khi cô lần đầu tới đây, rằng vị trí của cô sẽ được thay đổi sau mỗi kì thi. Vậy mà cô lại quên mất điều này.

Trở lại chỗ ngồi, Khương Ninh liếc mắt nhìn chiếc ghế trống phía sau.

Sau này, cô sẽ phải tách ra khỏi cậu. Quãng thời gian ngắn ngủi được ngồi trước cậu ta như món quà trời ban cho cô, thế mà rất nhanh đã bị lấy lại.

Tuy hai người không nói chuyện với nhau quá nhiều, nhưng mỗi lần cảm nhận được phía sau có người kéo ghế ngồi xuống, cô luôn cảm thấy an tâm. Ít nhất thì ngồi trước cậu ta vẫn có thể thường xuyên nghe thấy giọng nói của cậu.

Nhưng cho dù Khương Ninh không muốn đổi chỗ thì chuyện này cũng đã được quyết định.

Buổi tự học sớm buổi sáng vừa kết thúc, Lỗ Chí Dũng bước vào lớp, đứng trên bục giảng hướng dẫn mọi người thay đổi chỗ ngồi.

Chỗ ngồi vẫn được sắp xếp theo thứ hạng. Chu Vãn Dạng trong kì thi này đạt hạng 41, bị Lỗ Chí Dũng phân tới hàng thứ năm cạnh cửa sổ. Khương Ninh và Điền Hàm Ngọc ở hàng bốn, hàng chính giữa. Vị trí của Tống Nguyên Dã không thay đổi, vẫn ngồi ở hàng cuối cùng.

Thấy vậy, Khương Ninh lại tự hỏi, liệu có phải cậu ấy có nguyện vọng muốn ngồi vị trí này hay không. Bởi lần thi trước cậu ấy cũng đạt hạng nhất thì vẫn ngồi đúng chỗ ấy.

Sau khi dọn đồ, Chu Vãn Dạng ôm lấy Khương Ninh: “”Huhu, Ninh Ninh, tớ nhớ cậu chết mất. Tớ muốn ngồi chung với cậu.”

“Không sao, tan học tớ qua chỗ cậu chơi.” Khương Ninh xoa đầu cô.

“Tớ nữa, tớ đi cùng Ninh Ninh.” Điền Hàm Ngọc xen vào.

Chu Vãn Dạng tủi thân: “Vậy thì hai người đừng bỏ rơi tớ. Đi vệ sinh cũng nhất định phải gọi tớ.”

Khương Ninh bật cười: “Yên tâm, nhất định sẽ gọi.”

Từ Tuấn lần này tình cờ lại được xếp chéo trên Chu Vãn Dạng một bàn. Sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô gái, cậu ta phàn nàn: “Người không biết còn tưởng mấy người bị chia lớp và không bao giờ gặp lại nhau nữa đấy.”

“Đám con trai thối tha mấy người sẽ không hiểu được tâm tư của chúng tôi đâu!” Chu Vãn Dạng chống nạnh trừng mắt với cậu ta nói.

Từ Tuấn: “…. Cậu nói gì cũng đúng.”

Khương Ninh nhân lúc dọn sách, cô lại liếc nhìn người con trai đang nằm trên bàn như muốn chợp mắt một chút. Tiếng ồn ào trong lớp và cậu ta cứ như là hai thế giới. Cậu nằm trong vòng tay, hô hấp rất đều, dường như không hề bị âm thanh nào quấy rầy.

Cũng không biết cuối tuần này nên làm gì.

Khương Ninh cụp mắt xuống. Nhớ đến cô gái đứng bên cạnh cậu ta mà mình nhìn thấy ở lớp bổ túc ngày hôm đó, cô lại thấy nghẹn trong cổ họng.

Đến khi buổi tự học sớm kết thúc, vị trí cơ bản đã thay đổi.

Khương Ninh đi lấy nước cùng Chu Vãn Dạng và Điền Hàm Ngọc, nhìn thấy Lâm Húc Xuyên đứng ở cửa sau gọi Tống Nguyên Dã.

Khương Ninh liếc nhìn vào trong phòng học. Tống Nguyên Dã dụi dụi con mắt đang buồn ngủ, khoác áo khoác lên người rồi đứng dậy, đi ra cửa sau.

“Đây, Hạ Tình Chi bảo tôi mang tới cho cậu.” Lâm húc Xuyên trên tay là cốc trà sữa đưa cho cậu.

Tống Nguyên Dã liếc mắt một cái: “Tôi không uống.”

“Tại sao vậy?” Lâm Húc Xuyên cười nói, “Vẫn còn giận cậu ấy sao?”

“Không, tôi không thích trà sữa.” Tỗng Nguyên Dã nhướng mày, “Cậu đây là lần đầu tiên quen tôi à?”

“Đương nhiên không phải. Tôi chỉ là muốn cậu chấp nhận lời xin lỗi của cậu ấy.” Lâm Húc Xuyên cười hì hì, “Cậu không phải không biết, tâm tư cậu ấy đơn giản, vỗn dĩ không nghĩ nhiều như vậy.”

“Lâm Húc Xuyên.” Tống Nguyên Dã nhíu mày, “Cậu không có một chút nghi ngờ nào sao?”

Lâm Húc Xuyên trầm mặc một lát, cười khổ nói: “Cũng không còn cách nào khác. Cậu ấy cũng đâu thích tôi.”

“Được. Trà sữa tôi nhận. Cậu đi mà nói lại với cậu ta.” Tống Nguyên Dã cầm theo trà sữa đi vào phòng học.

Lâm Húc Xuyên thở dài, trở lại phòng học, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn. Rất nhanh, bên kia đã đáp lại.

Sơn Chi: [Cảm ơn, lần tới gặp tôi mời cậu ăn cơm ^O^]

Lâm Húc Xuyên đọc dòng tin nhắn trong điện thoại rất lâu.

Cậu làm sao có thể không thấy nghi ngờ cơ chứ. Biết Hạ Tình Chi lừa Tống Nguyên Dã làm bạn trai giả của cô để đi kích thích cậu bạn mà cô nàng thích. Cậu cũng không hề thấy thoải mái. Nhưng cậu có thể làm gì đây? Cậu cũng không thể bắt cô không thích người khác được.

Nghĩ vậy, Lâm Húc Xuyên lại cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, ném điện thoại vào trong cặp.

Tống Nguyên Dã cầm theo cốc trà sữa bước vào lớp. Lương Tụng Văn nhìn thấy liền tiến tới, hét lên: “Yo, là cô gái nào đã mua trà sữa cho cậu vậy?”

Khương Ninh mới đi lấy nước về chợt nghe thấy những lời này. Cô nắm chặt lấy ly nước, cúi đầu quay trở lại chỗ ngồi.

“Nói lung tung gì thế?” Tống Nguyên Dã ném trà sữa vào người cậu ta, “Lâm Húc Xuyên đưa cho tôi, cậu uống đi.”

Lương Tụng Văn luống cuống tay chân bắt lấy: “Sao cậu ném mà không nói nổi một lời? Trái tim nhỏ bé của tôi cũng sợ tới mức đập thình thịch đây này. Cũng may là tôi tay mắt lanh lẹ đấy.”

“Đây không phải là muốn kiểm tra thành quả của cậu trong đợt huấn luyện bóng rổ vừa rồi sao?” Tống Nguyên Dã liếc mắt nhìn cậu ta, thản nhiên nói.

“Khi nào chơi một trận chứ?” Lương Tụng Văn vỗ vai cậu.

Khóe miệng Tống Nguyên Dã khẽ nở nụ cười, nhướng mày nói: “Được. Ai thua sẽ phải mời đi ăn cơm.”

*

Nói đánh là đánh. Trong tiết thể dục, ngay khi giáo viên cho giải tán, một nhóm học sinh nam lập tức chạy tới sân bóng rổ.

Khương Ninh từ nhà vệ sinh đi ra, đang rửa tay thì nghe thấy tiếng một vài cô gái từ các lớp khác đang vội vàng chạy tới sân bóng rổ.

“Này, Tống Nguyên Dã có chơi đấy. Ta tới xem một chút.”

Khương Ninh lấy khăn lau tay, nhìn về phía những cô gái đang chạy tới.

Chu Vãn Dạng và Điền Hàm Ngọc cùng vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra. Chu Vãn Dạng “chậc” một tiếng: “Tớ ở trong nhà vệ sinh còn nghe được người khác kêu Tống Nguyên Dã chơi bóng.”

Điền Hàm Ngọc cũng rửa tay, nhận lấy khăn giấy từ tay Khương Ninh, đề nghị: “Hay là ta cũng đi xem một chút?”

Lời đề nghị này chính là điều mà Khương Ninh muốn. Cô chớp chớp mi.

“Tớ thì sao cũng được. Ninh Ninh thì sao? Cậu muốn xem không?” Chu Vãn Dạng ném giấy lau vào trong thùng rác.

Khương Ninh kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tớ sao cũng được.”

“Được. Vậy thì đi thôi. Dù gì cũng không có việc gì làm.” Điền Hàm Ngọc kéo theo Khương Ninh và Chu Vãn Dạng tới sân bóng rổ.

Sân bóng rổ đã có rất nhiều cô gái vây quanh. Điền Hàm ngọc kéo hai người đi tìm một chỗ để đứng.

Hiện tại có hai đội trên sân. Một đội do Tống Nguyên Dã dẫn đầu, đội còn lại do Lương Tụng Văn dẫn đầu.

Khương Ninh nhìn thấy Tống Nguyên Dã nhanh chóng đã cướp được bóng từ tay đối thủ và ném vào rổ của đối phương.

Lương Tụng Văn lao tới chặn cậu ta. Tống Nguyên Dã làm động tác giả lách khỏi cậu ta, tại chỗ đấy nhảy nhẹ lên, quả bóng trong tay cậu rơi vào rổ một cách hoàn hảo.

Sau khi bóng rơi xuống đất, Tống Nguyên Dã đường hoàng nhướng mi nhìn Lương Tụng Văn. Lương Tụng Văn chạy chậm vài bước, nhảy đè lên vai cậu, cười: “Cậu được đấy. Tôi còn tưởng rằng kỹ thuật của mình đã đủ tốt, không ngờ lại bị phá dễ dàng như vậy.”

“Còn không nhìn lại xem A Tống là ai.” Trầm Tích cũng chạy tới, cười nói, “Cũng may tôi không phải đối thủ của cậu ta. Nếu không thì thế nào cũng phải chịu thua thê thảm rồi.”

Tống Nguyên Dã khoác tay lên vai Lương Tụng Văn, “Thua phải mời đi ăn.”

“Đúng đúng đúng. Thua phải mời đi ăn.” Trầm Tích cùng đám người khác phụ họa.

Lương Tụng Văn: “…”

Vừa mời Tống Nguyên Dã uống nước cách đây một tháng, bây giờ lại phải mời đi ăn cơm.

Hẳn là phải tạo nghiệt gì rồi. Lần sau không được gây sự với cậu ta nữa.

Nhìn thấy Tống Nguyên Dã cùng một đám người đi về phía nhà vệ sinh, cậu ta đành cam chịu thở dài, chạy chậm theo.

Tống Nguyên Dã vừa rời đi, đám học sinh nữ tựa trên lan can cũng từ từ giải tán.

Chu Vãn dạng cũng lôi kéo hai người rời đi: “Chúng ta đi thôi.”

Khương Ninh vẫn còn đắm chìm trong trận bóng vừa rồi.

*

Ngày Chu Vĩ Kiện tỉnh lại, Trần Thục Vân lại dẫn Khương Ninh tới bệnh viện thăm bác.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Chu Trạch Sơ cũng bay từ Bắc Kinh về đây chăm sóc bố. Nhìn thấy Khương Ninh, anh ta cười nói: “Lại gặp nhau rồi...”

Khương Ninh cúi đầu cười, đôi mắt cong lên.

“Thục Vân, Ninh Ninh, hai người ngồi xuống đi.” Chu Vĩ Kiện tựa người trên giường bệnh, có chút yếu ớt giơ tay lên.

“Vâng.” Trần Thục Vân kéo Khương Ninh ngồi xuống, “Chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”

“Không có vấn đề gì nghiêm trọng. Bác sĩ bảo các chỉ số đều bình thường.” Lưu Mạn rót cho hai người hai cốc nước.

“Khi nào thì xuất viện vậy?” Trần Thục Vân hỏi.

Lưu Mạn: “Chắc khoảng nửa tháng sau nữa, còn phải ở lại để quan sát thêm.”

“Được. Đến lúc xuất viện chị cứ gọi cho em. Em giúp chị cầm đồ.” Trần Thục Vân nói.

Lưu Mạn lại nói: “Không cần phiền em vậy đâu.”

“Có gì mà phiền toái chứ. Em đưa Khương Ninh tới được đây, anh chị đã giúp em rất nhiều rồi. Em còn chưa kịp cảm ơn hai người đâu đấy.” Trần Thục Vân thái độ kiên quyết, “Quyết vậy đi.”

Khương Ninh im lặng cầm cốc nước uống.

Chu Trạch Sơ kéo ghế tới gần bên cạnh cô: “Có QQ không?”

Khương Ninh lắc đầu: “Không có ạ.”

“Em không đăng ký sao?” Chu Trạch Sơ hỏi.

“Mẹ em không cho đăng ký.” Khương Ninh chớp chớp mắt, trung thực trả lời.

Khi nó được các bạn cùng lớp yêu thích, Trần Thục Vân đã không cho phép cô đăng ký. Bởi vì lúc đó Trần Thục Vân vẫn đang ở trong trạng thái lo lắng, và cô sợ Khương Ninh lại dính líu tới ai đó.

Khương Ninh lại càng không muốn đăng ký. Cũng bởi vì trước đây cô không hề có bạn và cũng không thể kết bạn thêm được với ai.

Sau khi đến đây, Chu Vãn Dạng cũng có hỏi cô. Cô lần nào cũng trả lời là muốn đăng ký nhưng rồi cứ quên. Dần dần, cô cũng không muốn đăng ký. Có chuyện gì gấp gáp thì cứ gọi thẳng vào điện thoại cho bọn họ.

Lý do này lại khiến Chu Trạch Sơ thật vui vẻ, anh ta đùa giỡn nói: “Nghe lời đến vậy sao...?”

Khương Ninh mặt mày đỏ ửng lên.

Chu Trạch Sơ lại quay sang hỏi Trần Thục Vân: “Dì, dì có thể cho phép Khương Ninh đăng ký QQ không?”

Trần Thục Vân trong thoáng chốc không kịp phản ứng, Chu Trạch Sơ nói tiếp: “Cháu muốn kết bạn với em Khương Ninh. Sau này em ấy gặp vấn đề gì trong học tập có thể hỏi cháu. Cháu giúp em ấy làm bài.”

Trần Thục Vân suy nghĩ một chút. Nếu như đã chuẩn bị ở lại thành phố này lâu dài rồi, thì vấn đề này cũng không có gì trở ngại.

Cô gật đầu: “Được.”

Được cho phép, Chu Trạch Sơ cầm theo điện thoại nhìn về phía Khương Ninh: “Để anh đăng ký cho em một cái.”

Khương Ninh gật đầu.

Chu Trạch Sơ rất nhanh đã tạo cho cô một tài khoản, sau đó thì dùng tài khoản của cô kết bạn với mình. Anh viết thông tin đăng nhập tài khoản của cô vào một tờ giấy rồi xé ra, đưa cho cô.

“Đây, đây là anh. Sau này em có việc gì, có thể gọi anh bất cứ lúc nào.” Chu Trạch Sơ chỉ cho cô thấy. Anh ta còn đổi tên của mình trong tài khoản của cô là “Anh Trạch Sơ”.

“Được, cảm ơn anh.” Khương Ninh cười nói.

Nhìn bộ dạng khôn khéo của cô, Chu Trạch Sơ cười: “Khách sáo gì chứ.”

Trần Thục Vân nói chuyện với những người khác một lúc, chủ đề lại đổi sang về dịp tết Thanh Minh.

“Tết thanh minh hai mẹ con em phải về sao?” Chu Vĩ Kiện hỏi.

Trần Thục Vân tay cầm chén nước run lên một cái, gật gật đầu, giọng nói vô cùng nặng nề: “Ừm, em về thăm Chính Bình.”

“Nếu không phải anh phải ở viện trong bộ dạng này, anh đã đi thăm cậu ấy với em rồi.” Chu Vĩ Kiện thở dài.

Trần Thục Vân nói: “Không sao đâu. Điều quan trọng nhất đối với anh bây giờ là chăm sóc sức khỏe thật tốt.”

Khương Ninh khẽ thở dài trong lòng. Trái tim cô cũng như bị thắt lại.