*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Tiếng pháo mừng vang lên, khách khứa đứng hai bên, ai nấy cũng tươi cười chúc mừng.

“Cha lớn!” Chân Nhi nhanh chóng chạy theo Sở Du, nắm lấy một góc tay áo Tần Tranh, mời xuống kiệu.

Tần Tranh vô cùng hài lòng, hòa hoãn lại tâm tình nôn nóng nhiều ngày, hắn cầm tay Sở Du, đè thấp giọng nói: “Thanh Từ, ta không nhìn thấy ngươi.”

Sở Du nhịn cười: “Không nhìn thấy là đúng.”

Dưới khăn trùm, Tần Tranh cong cong khóe môi, đang định nói thêm gì đó bỗng dưng nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền đến.

“Hộ bộ Thượng thư Sở Du, Vân huy tướng quân Tần Tranh tiếp chỉ——”

Bày trên hương án chính là thánh chỉ đến, khách khứa đều hành đại lễ, Sở Du cũng nắm tay Tần Tranh quỳ xuống lãnh chỉ.

Người đến ban chỉ chính là Đại thái giám bên cạnh Yến Thừa Khải, trong dịp trọng đại này tất nhiên sẽ đưa lễ vật ban thưởng tới theo ý chỉ của bệ hạ. Danh sách lễ vật dài ngoằng trong tay, chỉ đọc thôi cũng tốn tận hai khắc* đồng hồ.

*1 khắc = 15 phút, 2 khắc = 30 phút.

Sở Du suýt chút quỳ không nổi, nhưng trong lúc này lại không thể thất thố, hắn gắng gượng cơn đau âm ỉ bên hông để nghe xong danh sách lễ vật, rồi cân nhắc cho người mở phòng kho, nếu không sợ là không an tâm được.

Lãnh xong chỉ, hai người tạ ân, sai người nhét cho Đại thái giám một hồng bao có chút trọng lượng, rồi lại cho người tiếp đãi chu đáo.

Mọi người mới vừa đứng dậy, lại nghe một tiếng truyền báo. Lần này người đến chính là Yến Thừa Khải cùng Sở Minh.

Bệ hạ đích thân đến, ai nấy cũng kinh ngạc, sau đó mới hiểu ra đây là lẽ đương nhiên. Sở Du là em trai duy nhất của quân hậu, người làm huynh trưởng sao lại không đến? Sở Du vừa bất ngờ vừa mừng vui, chưa bao giờ nghĩ ca ca thật sự sẽ đến.

Đế hậu đều mặc thường phục, Yến Thừa Khải vận một trường bào tay rộng đen tuyền viền kim, Sở Minh lại khoác áo vân mây xanh thẫm, đứng giữa tốp người càng lộ rõ khí chất trầm tĩnh vững vàng. Hai người ngồi xuống, Yến Thừa Khải mới nói: “Hôm nay trẫm cùng quân hậu tư phục đến đây mừng đại hỉ của Sở khanh, các vị ái khanh không cần đa lễ.”

Mọi người đồng thanh tạ ơn bệ hạ rồi đứng dậy.

“Ca ca, sao ca lại tới đây?” Sở Du vui mừng như trẻ con, kéo lấy Sở Minh hỏi.

Sở Minh thở dài một tiếng, nhẹ cười nói: “Ngày đại hỉ của đệ, tất nhiên ta phải tới.”

“Ca…” Sở Du thấy chua xót, không khỏi lại cong khóe môi nở nụ cười. Trước kia khi xuất giá, suýt chút nữa đã ầm ĩ với người nhà, một mình hắn bước ra khỏi nhà, không có một người thân nào đến đưa tiễn. Tuy rằng lần này không đến mức như thế, nhưng vẫn là làm trái ý huynh trưởng, cũng không dám cầu mong huynh trưởng sẽ đến. Vì thế, chuyến này thật sự vô cùng kinh hỉ.

Sở Minh cười nói: “Giờ lành đến rồi, còn không mau đi bái đường với người thương của đệ đi, lôi kéo ca ca không rời tay còn ra thể thống gì không.”

Lúc này Sở Du mới nhớ ra Tần Tranh, hai người bước lên nói với Yến Thừa Khải: “Bệ hạ là vua, kính vua như cha, huynh trưởng cũng như cha, Du cả gan cung thỉnh hai người đến cao đường, nhận một lễ của đệ cùng Tần Tranh.”

Yến Thừa Khải vui vẻ: “Nên như thế.”

Pháo trúc vang dội, lễ nhạc cất lên, sân đầy lụa đỏ, thiên địa làm chứng.

Trước quỳ miếu thờ, sau lạy cao đường, phu thê tam bái, quỳ lạy ba lần, chín cái khấu đầu, sáu lần lên xuống.

Cuối cùng, người xướng lễ xướng: “Lễ xong, đưa vào động phòng——”

Theo từng tiếng chuông* vang lên, hai phù rể bưng đèn hoa long phượng đi trước, mọi người rộn ràng đưa Tần Tranh vào phòng tân hôn, Sở Du ở lại chiêu đãi khách khứa, mở yến tiệc mừng. Người ngoài biết thân thể Sở Nhị gia không khỏe, trước nay đều phải dùng thuốc, sợ khắc với thuốc, cũng tự biết để hắn dùng trà thay rượu.

*Chuông: chính xác là cái “Biên chung” 编钟: tên một loại nhạc khí, gồm nhiều chuông đồng treo trên một thanh gỗ để ngang. (Theo Từ nguyên – Thương vụ ấn thư quán, xuất bản năm 1995)

Đến khi tiệc rượu kết thúc, sắc trời đã tối đen.

Sở Du vô cùng uể oải, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, bèn cho nô bộc liên quan lui xuống, chỉ sai người lát nữa đưa rượu hợp cẩn vào là được. Vừa mới đẩy cửa bước vào, trên eo bỗng dưng bị ôm chặt, chỉ nghe cửa bụp một tiếng đóng lại. Sở Du chưa kịp phản ứng, đôi mắt đã phủ một màu đỏ, quả nhiên là bị khăn long phượng trùm lên…

“Phu quân, người để ta đợi lâu quá…” Giọng Tần Tranh mang theo tiếng cười vang lên.

Trước mắt Sở Du sáng trở lại, giây phút khăn trùm được vén lên, đôi mắt cười của Tần Tranh bỗng dưng phóng đại, trên môi nóng hổi, đã bị hôn lấy. Sở Du nhắm mắt, hai người quấn quít dưới khăn trùm đỏ thắm thêu long phượng trình tường, nến đỏ ánh lên đường chỉ vàng kim trên khăn, long phượng như đã hóa thành thật, quấn quýt đan vào nhau…

Cánh tay vòng trên hông Sở Du đã tháo đai eo như quen đường thuộc lối, trường bào trên vai rơi xuống, Sở Du khẽ thở một tiếng, đẩy Tần Tranh ra, nói: “Vội vã gì thế, lát nữa còn phải uống rượu hợp cẩn…”

“Thanh Từ, đừng động đậy.” Tần Tranh cầm lấy cánh tay Sở Du, áp lên tấm bình phong bằng ngọc. Sở Du chỉ cảm thấy trên đầu vai hơi nặng một lúc, Tần Tranh đã thả tay hắn ra, mặc lại hỉ bào ngay ngắn cho hắn.

Tần Tranh đỡ Sở Du ngồi xuống, nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu, nâng cằm Sở Du, ngắm nhìn từng chút một.

Sở Du cong khóe môi: “Lại định làm gì thế?”

Tần Tranh mỉm cười, buông tay.

Sở Du nhìn xuống, đột nhiên ngẩn người. Trên người vẫn là màu đỏ hừng hực như lửa, nhưng lại không phải chiếc áo khi nãy. Gấm đỏ thuần chất, thêu vân mây vàng kim, đôi phượng vỗ cánh bay. Hai bên trái phải có chín hạt đông châu*. Ống tay áo điểm xuyết đầy hoa lựu, chim uyên ương bằng nhũ vàng.

*Trân châu ở khu vực Đông Bắc, gần lưu vực sông Tùng Hoa, Hắc Long giang, Ô Tô Lý, Áp Lục giang.

Mi xanh cỏ biếc thua xa, hồng y hơn sắc lựu hoa đỏ màu*” Tần Tranh mỉm cười, than thở: “Thanh Từ mới thật sự là quốc sắc, vốn nghĩ giá y này đã diễm lệ, nhưng khoác lên người ngươi lại bớt đi mấy phần sắc độ.”

*Một câu trong bài thơ Ngũ Nhật Quan Kỉ 五日观妓của Vạn Sở 万楚. Bản gốc: 眉黛夺将萱草色,红衣妒杀石榴花 Mi đại đoạt tương huyên thảo sắc, hồng y đố sát thạch lưu hoa. Bản dịch từ Hallie.

Sở Du mím chặt môi, dù có bao phong tình vạn chủng, cũng chỉ như thiếu niên mới biết yêu năm đó, mặt ửng sắc hồng. Một lúc sau mới hít một hơi thật sâu rồi thở ra: “Thế này phải làm sao đây?”

“Cái gì phải làm sao?” Tần Tranh hỏi.

Sở Du thở dài liên tục, đầu ngón tay lướt lên từng đóa hoa lựu trên tay áo, bất lực nói: “Cưới về một người vợ như ngươi, còn chưa lập quy củ gì đã muốn cưng chiều ngươi đến vô pháp vô thiên rồi.”

Tần Tranh bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve bên má Sở Du, nói: “Vậy có phải sau này ta có thể tung hoành* trong phủ hay không?”

*một nghĩa khác là đi ngang.

Sở Du nhếch mi, cười nói: “Tất nhiên. Không tin thì bây giờ ngươi có thể đi một vòng, xem ai dám cản đường ngươi.”

“Không.” Tần Tranh khẽ cắn lấy môi dưới của Sở Du, nói năng mơ hồ: “Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, đừng mơ lừa được ta ra ngoài…”

Hai người vừa quấn lại một chỗ, đương lúc động tình, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Nhị gia, Hầu gia, mời dùng rượu hợp cẩn…”

Tần Tranh đang trong cơn động tình khó kiềm nén, giả vờ như không nghe thấy, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài không ngừng nghỉ, đành phải đứng dậy đi mở cửa.

Thu Nguyệt đang định gõ tiếp, cửa bỗng mở to, gió phật qua áo váy của đám nha hoàn trước cửa. Đương lúc mọi người chưa kịp định thần lại, Tần Tranh đã như tia chớp, uống sạch cả hai chung rượu trên khay, một khắc sau cửa đã bị đóng sập lại.

Chỉ còn một chiếc khay uyên ương, một đôi chung long phượng cạn queo, và một đám người mặt mũi ngơ ngác.

Sở Du cùng áo quần vẫn nằm nghiêng trên giường, chống tay đỡ trán, mỉm cười nói: “Lại phá hỏng quy tắc của ta.”

Tần Tranh vụt qua như một cơn gió, chụp tay nhẹ lên ót Sở Du, kề sát môi, giọt rượu mát lạnh chảy vào miệng. Hai người môi lưỡi quấn quýt, hương rượu thoảng quanh.

“Vẫn chưa tính là phá hỏng quy tắc…” Tần Tranh đỡ lấy eo Sở Du, dần hôn xuống dưới…

Sắc mặt Sở Du đỏ hồng, trong mắt như gợn nước, tựa như quở trách rồi lại thôi liếc Tần Tranh một cái, dịu dàng nói: “Bảo bối, đừng đè nhăn giá y của gia…”

Tần Tranh hít vào một hơi lạnh, kéo tấm mành đỏ xuống, che đi cảnh xuân tràn ngập trong phòng.

Hoàn chương 67