Gió lạnh như đao cắt quét qua khuôn mặt kiên nghị.

Đêm trước xuất chinh, Đan Ngu giúp Tần Tranh sửa lại chiến bào.

“Ca, ngươi thật sự muốn đi…” Đan Ngu nuốt về mấy lời còn lại, cúi đầu, thò tay chỉnh lại áo giáp đưa cho Tần Tranh.

Tần Tranh đặt tay lên vai Đan Ngu, thoáng dùng sức vỗ vỗ: “Ca bây giờ, báo thù cho cha ngươi.”

Đan Ngu bỗng dưng mở to hai mắt, cắn răng mà gật đầu: “Ca, người nhất đinh phải cẩn thận… chờ, chờ người trở về…. ta có lời muốn nói.”

Tần Tranh nghiêng đầu cười, đôi mắt xán lạn tràn đầy tinh thần: “Được.”

Sáng tinh mơ, đất trời vẫn còn u ám, đại quân chờ xuất phát. Tần Tranh thủ thành có công, được đề bạt làm phó tướng, thống lĩnh cánh tả. Ánh ban mai đầu tiên hé lộ, chân trời nổi lên một vệt sáng.

“Thanh Từ, nếu ta có thể sống… nếu ta có thể sống trở về….”

Tần Tranh nắm chặt cương ngựa, nhẹ kêu một tiếng, giữa đêm tối đại quân hành quân tiến về phía trước.

….

Chuông trừ tịch vang lên lần thứ ba, tiếng pháo mừng từ trong bóng đêm vang dội không ngừng.

Trong phòng đốt long hương, ấm áp hơn xuân. Cửa sổ mạ kim cực kì tinh xảo, một bó hồng mai cắm đầy bình,mọi người ngồi quanh bàn vô cùng náo nhiệt.

Sở Du ngồi ghế trên, một tay đỡ trán, mặt hơi chút say rượu, đôi mắt phượng khép hờ, lông mi dài hơi chớp động. Người Sở gia không nhiều, sau khi huynh trưởng xuất giá, càng thêm ít ỏi. Hôm nay trừ tịch, Sở Du không thể chịu được nữ nhân làm bộ nũng nịu, đành đồng ý với nàng nhảy nhót đến nửa đêm.

Trò chơi của tiểu cô nương, Sở Du đương nhiên không quá hào hứng, cũng may thấy Chân Nhi vui vẻ, cũng cảm thấy thỏa mãn. Gần nửa đêm, uống không ít rượu, lúc này có hơi chút say, thật ra cũng thoải mái.

Chân Nhi dù sao cũng nhỏ tuổi, đến giờ tý (0-2 a.m) liền buồn ngủ, từng chút một, mới lúc trước còn đang bô lô ba la, hiện tại liền khoan khoái ngả vào lòng Sở Du gà gật.

Mọi người thấy thế thì không khỏi cười trộm, vỏ hạt dưa đầy bàn, bình rượu ngọc ngả nghiêng, mỗi người đều mang theo không khí vui vẻ mừng năm mới.

Sở Du một tay ôm nữ nhi, một tay đẩy bình rượu trước mặt: “Thu Nguyệt chuẩn bị kim quả tử* phát cho mọi người, không đủ thì tới khố phòng lấy thêm. Nhân tiện mang mấy cuộn gấm vóc tới, các ngươi tự mình chọn lựa, nếu như tới trễ chớ trách gia không phân đủ cho các ngươi.”

*Kim Quả Tử (金 馃 子): Cái này nó cũng giống như ngân lượng dùng ở cổ đại, được đúc thành hình bầu bầu như các loại quả mọng. Ta nhớ trong một truyện nào đó ta từng chú thích một từ na ná là “kim qua tử”, cũng giống thế này nhưng vàng được đúc thành hình hạt bí (“qua”), chuyên để thưởng cho các cung tần mỹ nữ. (-Raph-)

Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ không thôi, chủ tử ra tay hào phóng, năm mới càng thêm náo nhiệt vui vẻ.

Đại nha hoàn Ngọc Bích vốn định ôm tiểu thư về phòng liền bị Sở Du ngăn lại, ôm Chân Nhi vào lòng, tự mình đưa về.

Tiểu cô nương nhà mình vài năm nay nặng lên không ít, đứa bé mũm mĩm ngày xưa đã không còn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, bắt đầu ra dáng một thiếu nữ yêu kiều. Càng ngắm càng khiến người ta yêu thích, Sở Du chỉ có một nữ nhi bảo bối, thường ngày đều cực kì chiều chuộng. Cũng may Chân Nhi tâm tư thông minh lanh lợi, thật ra lại mang theo vài phần phong thái của Sở Du khi còn nhỏ.

Thanh Tước Hiên.

Khuê phòng của Chân Nhi là Sở Du tự mình chọn mua, vốn dĩ là màn treo màu hồng phấn, bị khuê nữ ghét bỏ sau đó đành phải tháo xuống. Sở Du nản lòng, một lần nữa đổi thành màn che điểm chuông bạc, thảm nhung trải dưới sàn cũng thêu đầy tú hoa, lớn thì từ khăn trải bàn, nhỏ thì đến cái chăn đệm tú chẩm, không có thứ nào là không phải do Sở Du tỉ mỉ chọn lựa.

Tháo đôi giày da dê trên chân Chân Nhi, Sở Du lại rút từ tay áo một tấm khăn cẩn thận lau khuôn mặt nhỏ xinh xắn của nàng, bấy giờ mới dịch góc chăn, đang định đi, bỗng nhiên tay áo bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.

“Chân Nhi?” Sở Du nhẹ giọng gọi một tiếng, thấy nữ nhi chỉ tặc lưỡi trở mình, vẫn chưa tỉnh lại.

Sở Du khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nhéo lấy tay nhỏ nắm cổ tay áo mình, định nhét vào ổ chăn, lại thấy lông mày Chân Nhi đột nhiên nhăn lại, lông mi run rẩy, một giọt nước nhỏ bé bất ngờ từ khóe mắt nàng chảy xuống.

Trong lòng Sở Du lộp bộp một chút, vươn tay lau khóe mắt Chân Nhi, đầu ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt, chợt nghe thấy Chân Nhi mang theo phải phần nghẹn ngào nỉ non.

“Đại phụ thân…”

Cây nến trong màn đêm lách tách nổ lên một tiếng, phá tan yên tĩnh.

Đầu ngón tay cứng ngắc đến phát đau của Sở Du mới chậm rãi rút về, gắt gao nắm lại, ngăn chặn run rẩy trong lòng….

Từ năm đó trở đi, hắn chưa từng nghe lại từ miệng Chân Nhi tiếng xưng hô này. Vài nét bút ít ỏi ghi lại tên tuổi của Chân Nhi trong gia phả, họ Sở, tên Họa. Khóa vàng dành cho hài đồng trước kia đeo trên cổ cũng không còn thấy đâu.

Sở Du nghĩ, đối với Chân Nhi mà nói người kia cũng chỉ là cho nàng chút ít ôn nhu. Điều Chân Nhi cần, chỉ là cần có người yêu thương, nếu người nọ không chịu thương tiếc, chính mình bù vào thì có được không?

Cuối cùng, là hắn không công bằng.

Chảy trong người Chân Nhi là một nửa huyết mạch của người kia, vì thế phần còn thiếu này, Sở Du bất lực. Mặc dù có bao nhiêu sủng ái, cũng không thể bù lại được phần trống rỗng trong ngực Chân Nhi.

Chân Nhi vẫn còn nhỏ như vậy, từ lúc bé thơ đã khiến người ta đau lòng. Điều khao khát nhất, lại không dám nói ra miệng. Chỉ vì biết đó là vết thương không thể chạm đến của phụ thân.

Chỉ là một tiếng nói mơ nỉ non lúc ngủ mê, lộ ra mấy phần nhớ nhung, đã khiến ngực Sở Du đau đớn đến không dậy nổi thân mình.

Đêm tối lạnh lẽo.

Sau nửa đêm, trên dưới Sở gia đều đảo lộn.

Đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, đều là vội vã tìm kiếm gì đó.

Trong tay Lý Tứ cầm theo một cái đèn lồng đỏ, bước chân hỗn loạn nương theo ánh sáng đèn nhá nhem, phản chiếu ngàn vạn nhành hoa.

“Tiên sinh ————— Tiên sinh———- – ” Tiếng gọi trong đêm khuya phá lệ rõ ràng.

Không thấy Sở Du.

Chân Nhi rõ ràng còn ngủ trong phòng, Sở Du đích thân đưa nữ nhi trở về lại không thấy bóng dáng. Việc này khiến cho hạ nhân trên dưới Sở gia đang cao hứng đón giao thừa đều cả kinh, nhanh chóng chạy đi tìm.

Sở nhị gia cũng không hề bước khỏi cửa phủ, ở trong quý phủ của chính mình, thế nào lại không tìm thấy người?

Thẳng đến sắc trời gần sáng, Lý Tứ mới từng bước tìm được Sở Du.

Viên tử* phía nam Quốc Công Phủ, ven hồ Đại Nguyệt, dưới tán hồng mai*. (viên tử: khu vườn; hồng mai: mai đỏ)

Sở Dư tựa lưng vào một gốc mai, trong lòng ôm một vò rượu, khép mi say giấc, ngủ vùi cùng hoa.

Tuyết rơi từ vài ngày trước vẫn chưa tan, hắn cứ như vậy nằm dưới nền tuyết, áo lông thanh hồ trên người ướt đẫm cũng không biết, tuyết phủ trên đầu rơi xuống làn tóc, suối tóc đen như được vẩy nước, càng nổi bật lên băng cơ tuyết cốt. Đôi mày ngưng lại ba phần bạc sầu, hương rượu hoà hương mai cũng chẳng thể nào giấu đi. Khuôn mặt Sở Du như hồng mai hé ra một tầng đỏ ửng, lạnh đạm mà rực rỡ, trăm hoa đua nở cũng không sánh bằng.

Lý Tứ theo ánh trăng si ngốc đứng thật lâu mới thức tỉnh, bước lên phía trước đỡ lấy Sở Du, kiểm tra một hồi, đã bị nhiệt độ nóng bỏng trên trán hắn nhắc nhở.

“Tiên sinh, tỉnh lại!” Lý Tứ kéo Sở Du đang say túy lúy dưới hoa ôm lên.

Sở Du cũng không đáp lại, trong mộng hỗn loạn, đều là những chuyện cũ. Ngủ lần này, không biết trời trăng là gì….

Đợi người tỉnh, đã là mùng Sáu đầu năm.

Ngày Sở Du tỉnh lại, ngự y quả thật phải về nhà thắp hương.

“Nhị gia quả thật rất…..” Vài ngự y bất đắc dĩ nói: “Vốn là thể hàn, say rượu ngủ dưới tuyết, này không phải chính là tự hủy hoại thân thể sao?”

Sở Du chống cái trán nặng trịch, cũng không dám cãi lại, mặc kệ mấy ngự y lải nhải. Dù sao cũng đã biết bệnh, còn hại người ta tăng ca, thật sự áy náy.

Chờ Thu Nguyệt đưa mấy ngự y đi, Sở Du mới chống thân thể mềm mại vô lực ngồi dậy.

“Tiên sinh?” Lý Tứ bỗng hồi hộp, cứ cảm thấy Sở Du hình như đang cân nhắc việc lớn.

Quả thực là vậy, Sở Du trầm ngâm ngồi một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Thanh Tương, ta có phải nên cưới vợ rồi không?”

“Khụ!” Lý Tứ bị sặc một cái, trợn mắt nhìn Sở Du.

Sở Du mới tỉnh lại, tóc dài chưa buộc, uể oải lại có chút phong trần. Hắn co chân dài lên, đem tay đặt trên đầu gối, cằm nhẹ nhàng gác ở khuỷu tay, hình như có chút rầu rĩ nói: “Cũng không biết Chân Nhi sẽ thích người thế nào…”

Lý Tứ sắc mặt ửng đỏ, há miệng thở dốc, nói: “Tiên sinh, hay là ngủ thêm một lát đi.”

Chứ không thì là bệnh đến hồ đồ rồi.

Sở Du chớp mắt, không nói. Hắn không tin sẽ không có ai có thể thay thế người kia, nếu Chân Nhi muốn Đại phụ thân, hắn liền tìm một người cho nàng.

Hoàn chương 43