*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm ấy là lễ gội đầu*.

*Hưu mộc (休沐): Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.

Sở Du đã có chút không còn nhớ rõ tối qua mình ngủ thế nào, tay Tần Tranh rất nóng, tựa như một ngọn lửa, dọc theo đầu ngón tay chảy thẳng vào lòng. Hắn cứng còng đến quá đêm, cuối cùng có lẽ là không chống nổi cơn buồn ngủ, đợi tới lúc lại mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã chiếu rọi một tia sáng nhợt nhạt.

Chân Nhi còn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực hắn, đây là sự quyến luyến sinh ra từ thuở lọt lòng.

Ánh mắt Sở Du đặt trên người nữ nhi còn chưa tan dịu dàng, lại tình cờ liếc tới Tần Hầu gia.

Cằm Tần Tranh đặt trên đỉnh đầu Chân Nhi, đôi mắt nhắm nghiền say ngủ, làn mi dài không nhúc nhích, môi mỏng hơi mím lại, dung nhan vốn cực kì tuấn mỹ nhìn có chút điềm đạm hiền lành.

Sở Du mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Tần Tranh hồi lâu, lúc này mới âm thầm thức dậy.

Cũng không gọi hạ nhân tới quấy rầy một lớn một nhỏ, hắn rửa mặt một mình xong xuôi, thấy sắc trời còn sớm, liền tới thư phòng thuận tiện sắp xếp mấy chuyện lễ lạc vụn vặt trong phủ.

Quản sự Tần gia đã sớm quen với tính tình của Nhị gia, những loại chuyện như thế này cũng không dám giấu diếm, còn chưa đợi Nhị gia mở miệng, liền nhanh chóng tìm Dao cô nương tới.

Tần Dao là em gái ruột của Tần Tranh, mới vừa qua tuổi cập kê, còn là khuê nữ trong khuê phòng.

“Nhị ca ca dậy còn sớm hơn cả gà gáy thì cũng thôi, tội gì còn vô duyên vô cớ dày vò người khác.” Tần Dao mang theo bộ dáng lim dim buồn ngủ, đè lại hỏa khí lạnh lùng nói.

Sở Du cũng không mấy quan tâm giọng điệu đay nghiến của Tần Dao, nói: “Từ hôm nay trở đi, phàm là ngày ta làm lễ gội đầu tại gia, mỗi ngày muội đều phải thức dậy giờ này, theo ta học cách xử lý việc nội trợ trong phủ.”

Tần Dao nhất thời máu nóng bừng lên đầu, nét trẻ con còn chưa kịp biến mất, giọng the thé nói: “Dựa vào cái gì?”

Đầu ngón tay Sở Du mơn trớn miếng ngọc thạch suy tính, bình tĩnh nói: “Muội đã đến tuổi cập kê rồi, sắp tới chính là tuổi phải xuất giá, cũng nên thu liễm tính tình đi. Trong ngày nếu không có việc gì thì ít ra ngoài thôi, ở nhà học hết những thứ này.”

Tần Dao cong khóe môi nhợt nhạt, lạnh lùng nói: “Hầu phủ còn mang họ Tần, không tới phiên Sở Nhị gia quơ tay múa chân, ta kết giao bạn bè còn phải phiền Sở Nhị gia can thiệp sao?”

Sở Du không muốn giằng co với vị đại tiểu thư trước mắt, dứt khoát nói: “Tần đại tiểu thư, mấy năm này vóc dáng có chút lớn hơn, mà đầu óc một chút cũng không to ra. Kết giao bằng hữu? Những cao môn quý nữ kia cần làm bằng hữu với muội sao? Muội đang gạt ta hay là đang gạt chính mình vậy?”

Lời nói của Sở Du tựa như một bàn tay ác độc, xé rách chút ít thể diện cuối cùng của Tần Dao. Trấn Bắc Hầu phủ sa sút, những cao môn quý nữ kia về căn bản là đều xem thường Tần Dao, mỗi lần kết bạn du ngoạn đều chưa từng chủ động gọi nàng, chứ đừng nhắc tới chuyện kết giao.

Thế nhưng Tần Dao làm sao mà cam tâm cho được, nàng đường đường là tiểu thư của Trấn Bắc Hầu phủ, tổ phụ của nàng khi còn sống chính là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, nàng vốn cũng là một người nhận hết muôn vàn sủng ái. Tổ phụ khi còn sống, những quý nữ kia ai mà không phải nịnh bợ nàng chứ!

“Sở Du! Ngươi… Ngươi nghĩ mình là ai! Ngươi có tư cách gì nói ta?” Tần Dao giận dữ.

Sở Du xoẹt một tiếng vạch ra miếng ngọc thạch lạnh như băng tính toán: “Tư cách ta đây hiện tại là chưởng quỹ của Hầu phủ, tư cách ta đây là người anh trai muội mang ba trà sáu lễ nghênh vào cửa.”

Tần Dao ngược lại giận dữ cười: “Anh trai ta căn bản cũng chẳng yêu gì ngươi, người mà trong lòng anh trai ta hận nhất e rằng cũng là ngươi, anh trai ta mong ngươi chết còn không được…”

Sở Du ngừng tay chốc lát, nhíu mày nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Dao cô nương không được phép rời nhà nửa bước.”

Đại quản sự Hầu phủ vội vàng cúi người đáp: “Dạ, Nhị gia.”

Tần Dao tái nhợt mặt: “Ngươi… Ngươi dám!” Dứt lời liền mắng đại quản sự: “Ngươi là quản sự của Hầu phủ, lại ăn cây táo rào cây sung như vậy à!”

Đại quản sự cũng sắc mặt khó coi, Dao cô nương thật sự là khi còn bé đã bị chiều hư, tình huống này e là một chút cũng nhìn không rõ thế cục. Nhị gia mới là gia chủ đích thực của Hầu phủ, để cho nàng học tập việc nội trợ bếp núc là hy vọng sau khi nàng lập gia đình có thể quản lý hậu trạch cho tốt, chỉ có một chủ mẫu thông minh lễ nghĩa mới có thể nắm trong tay một đại gia tộc. Để cho nàng cách xa những cao môn quý nữ kia, là bởi vì việc Hầu phủ thất thế đã là một sự thật không có gì phải bàn cãi, nếu như cứ cưỡng cầu đến với giới thượng lưu, chỉ có thể nhận về giễu cợt mà thôi.

Thế nhưng ở trong mắt Tần Dao, lại thành Sở Du làm khó nàng, trở thành hành hạ nàng, giễu cợt nàng không xứng tiếp xúc với hiên cửa nhà dòng dõi quý tộc.

Đáy mắt Sở Du có băng sương, nói chuyện vẫn chẳng nề hà ai như cũ: “Muội tốt nhất là học cho nghiêm túc, cảnh ngộ Hầu phủ hôm nay muội hẳn cũng phải hiểu ít nhiều.”

Tần Dao cười nhạt: “Cảnh ngộ Hầu phủ? Hết thảy những điều này còn không phải là do ngài ban tặng sao, nếu không phải Sở Nhị gia ngươi cản trở từ bên trong, anh trai ta sớm đã là trọng thần triều đình, là ngươi một tay phá hủy con đường làm quan của anh trai ta, phá hủy Hầu phủ của chúng ta.”

Sở Du nhấc khóe môi: “Cho nên muội hẳn cũng nên biết, nơi này phải nghe ta nói mới phải lẽ.”

Nét cười nơi làn môi của hắn có chút mỏng manh lạnh nhạt, thời điểm quét mắt qua chỗ Tần Dao, liền khiến cho Tần Dao rùng mình lạnh thấu xương, không nhịn được run rẩy cả mình mẩy.

Sở Du đột nhiên cảm giác được Tần Dao rốt cuộc cũng mới chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, cứ coi như là còn chút ngông cuồng, thế nhưng cũng không phải là không cứu vãn được. Chỉ cần nàng buông xuống thành kiến với mình, chịu tĩnh tâm học tập bên hắn hai năm, có thể cũng sẽ thu liễm tính tình, trở thành đại gia khuê tú đích thực. Đến lúc đó, cũng có thể tìm cho nàng một tấm chồng thỏa đáng.

Chẳng qua, trước mắt điều quan trọng nhất chính là phải để cho Tần Dao cắt đứt lối kiêu căng lại không chịu an phận kia.

Sở Du từng bước ép tới chỗ Tần Dao, dừng lại trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: “Nếu như muội ngoan ngoãn nghe theo lời ta, không trái lời ta, tương lai đương nhiên ta sẽ không bạc đãi muội. Thế nhưng nếu muội khăng khăng làm theo ý muốn của mình…”

Hắn bỗng nhiên lên giọng, mang theo lạnh lùng nghiêm nghị lạnh như băng, nói: “Ta liền gả muội vào trong một gia đình nhỏ xuất thân tầm thường, để muội thành chủ mẫu của một ông chồng thị thiếp thành đàn, muội cảm thấy có được không? Đến lúc đó nhìn xem anh trai Hầu gia nhìn không ra hồn người của muội cứu muội, hay là tổ phụ đã chết nhiều năm của muội cứu muội.”

Tần Dao lảo đảo lui về sau hai bước, hai chân mềm oặt ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch. Người trước mặt ác độc đến thế nào, nàng đã sớm thấy qua rồi không phải sao, chỉ cần hắn nói được, nhất định cũng làm được.

Sở Du thấy mọi việc đã kết thúc, hôm nay cũng không uổng tâm kiểm điểm Tần Dao, khiến cho nàng ta tỉnh táo lại một chút.

Sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ, chợt nghĩ Chân Nhi cũng nên tỉnh rồi.

Hắn giơ tay ra kéo cửa thùy hoa.*

*Cửa thuỳ hoa (垂花门): còn gọi là cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu).

Tần Tranh đang ôm Chân Nhi đứng ở ngoài cửa…

Tim đập tựa như cũng theo đó mà ngưng lại trong chốc lát, không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Sở Du cơ hồ phải dùng hết sức lực toàn thân, mới đối mặt được với ánh mắt của Tần Tranh. Không có gì bất ngờ, đôi mắt kia tràn đầy tức giận, căm ghét, hận thù…

Theo đó là một tiếng tát vang dội, Sở Du lệch má, thân hình lảo đảo một chút, vịn lấy khung cửa bên tay.

Tần Tranh cảm thấy trong lòng mình giấu một ngọn đuốc, cháy sạch xương cốt tứ chi đến đau đớn. Buổi sáng y thức dậy chơi với Chân Nhi một lúc, Chân Nhi muốn tìm cha cùng ăn điểm tâm, y không muốn làm phật ý nữ nhi, lúc này mới mang Chân Chi cùng tới thư phòng tìm Sở Du.

Chẳng qua không nghĩ tới, cuối cùng một khắc khi đẩy cửa ra, liền nghe thấy Sở Du dùng lời nói ác độc như vậy đe dọa muội muội ruột của mình.

“Cha!” Chân Nhi oa một tiếng khóc lớn, dang hai cánh tay ào tới ôm Sở Du.

Tiếng khóc của nữ nhi khiến cho Sở Du hồi phục lại tinh thần, trên mặt là đau rát, tầm mắt cũng có chút mơ hồ không rõ, thế nhưng hắn vẫn như cũ chậm rãi đứng thẳng sống lưng, che giấu thật kĩ sự thống khổ nơi đáy mắt, dùng ánh nhìn không chút gợn sóng hướng về phía Tần Tranh.

Tần Dao được đà, không nhịn được nhào vào ngực Tần Tranh, khóc nấc không thở được: “Ca! Ca…”

Tần Tranh ôm hai cô nương Tần gia một lớn một nhỏ, đối mặt với Sở Du từng chữ từng câu lạnh lùng nói: “Tần Tranh ta còn chưa chết, Trấn Bắc Hầu phủ phải là do bổn Hầu gia ta nói mới được tính.”

Sở Du muốn cười nhạt, nhếch khóe miệng, kéo theo một trận đau đớn kịch liệt.

Y nói mới được tính? Y nói như thế nào mới tính được? Y sống mơ mơ màng màng nhiều năm như vậy, nếu như không phải là mình rút lui khi đang còn thế lực, cúi đầu làm người, bây giờ Hầu phủ này ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Muội muội y trời sinh ngốc nghếch còn ngu xuẩn, vì lòng hư vinh mà đụng chạm tới nhà quyền quý.

Tần Tranh một tay ôm Chân Nhi, một tay kéo Tần Dao, trong chớp mắt quay đầu rời đi, cuối cùng không nhịn được hạ giọng hỏi: “Sở Du, ngươi ban dầu… cũng là dùng bộ mặt ác độc như vậy bức Hàn Y rời đi đúng không…”

Đầu óc Sở Du ong ong, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh, trái tim tựa như rơi vào hầm băng, sắc môi trắng nhợt. Hồi lâu, hắn nghe thấy giọng nói của mình tựa như nhiễm mấy phần nức nở: “Không đâu…”

Ánh mắt nhìn về phía hắn của Tần Tranh không có một chút độ ấm.

Sở Du cảm thấy mỗi một lần thở cũng trở nên lâu dài khó khăn, hắn chậm rãi hếch chiếc cằm thanh tú, cánh môi dần nhoẻn lên, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười xinh đẹp giả dối tới cực điểm, tựa như rắn độc thè lưỡi, mở miệng nói: “Đối phó với Mạnh Hàn Y, ước chừng còn độc ác hơn nhiều.”

Đầu khớp xương ngón tay Tần Tranh bóp lại tựa như vang lên tiếng vỡ nát cành cạch, thần thái trong ánh mắt không hề che giấu sát ý.

Sở Du thu lại nụ cười, thờ ơ nói: “Ngày mai tại hạ còn phải vào triều, Hầu gia ước chừng phải cân nhắc một chút, nếu như bệ hạ hỏi tới vết thương trên mặt tại hạ, già trẻ một nhà Hầu phủ gánh không nổi cơn giận của thiên tử đâu. Dẫu sao Hầu phủ này cũng là Hầu gia nói mới được tính, cũng không quá mức can hệ đến ta, ngài nói có phải không?”

Tần Tranh bỗng nhiên có chút kiệt sức, trước mặt con rắn độc này, cho tới bây giờ đều là như vậy, khiến cho y căm hận thấu xương, thế nhưng lại không có cách nào đụng được vào răng nanh đầy độc của nó.

Chương 4