Mọi biến hóa của Cố Văn Sanh, Lưu Triêu đều nhìn thấy trong mắt, lại im lặng không lên tiếng.

Hắn sẽ cho cậu không gian suy nghĩ, để cậu từng bước từng bước một đến gần hắn.

Lúc ra khỏi quán cà phê thì đã gần chín giờ rồi, hai người bắt một chiếc taxi đi đến công ty, cả đoạn đường không ai mở miệng nói gì.

Sau khi đến công ty, thì cũng rẽ sang hai hướng.

Cố Văn Sanh mới vừa đi tới khúc quanh, đã bị một kẻ không biết đã đứng núp bao lâu đuổi đến.

Cố Văn Sanh nhìn Cố Nhượng lén lén lút lút như đi làm ăn trộm, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Anh họ… mặt anh bị làm sao vậy?”

Cố Nhượng: “…”

Hai người đi vào căn tin ngồi xuống, Cố Nhượng mở miệng bắt chuyện trước: “Sao không trả lời tin nhắn của anh?”

Cố Văn Sanh há miệng: “Xin lỗi, không thấy.”

Tính lừa ai hả?

“À, thế à.” Cố Nhượng

“Há, như vậy a.” Cố Nhượng giả mù sa mưa cười, “Tại anh đây lo cho em thôi, tối qua uống nhiều quá mà…”

“Không có chuyện gì.” Cố Văn Sanh lập tức cắt ngang.

Cố Nhượng nheo mắt lại, cười gật gật đầu: “Vậy thì tốt. Văn Sanh, em ăn sáng chưa?”

“Đã ăn rồi.” Cố Văn Sanh đứng lên đẩy ghế ra, “Anh họ cứ từ từ ăn đi. Nếu như không có chuyện gì để nói, thì em đi trước đây.”

“Ừm, biết rồi.”

Đợi đến khi Cố Văn Sanh đã đi xa, Cố Nhượng mới tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gõ gõ mấy cái lên mặt bàn, lầm bầm lầu bầu: “Trông vẻ mặt đó, không giống như là không có chuyện gì.”

#

Sắp đến giờ tan làm, Cố Văn Sanh nhận được tin nhắn của Lưu Triêu, nói cậu đứng dưới lầu chờ hắn một lát, hai người về nhà chung với nhau.

Cố Văn Sanh không trả lời, nhưng đến giờ tan tầm vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ ngoài ghế dưới đại sảnh.

Quả nhiên, chỉ một chốc lát sau, Lưu Triêu đã ra đến, bên cạnh còn có một người phụ nữ đi cùng.

Cố Văn Sanh có biết người phụ nữ đó, là một thiên kim tiểu thư – đối tác của hạng mục mà gần đây Lưu Triêu phụ trách.

Tên là gì, Hứa gì đó…

Ây, quên mất rồi.

Cố Văn Sanh mắt lạnh nhìn hai người từ trong thang máy đi ra, biểu tình không khỏi bắt đầu bắt chước theo Lưu Triêu —— mặt than.

Đứng gần quá.

Cố Văn Sanh đứng lên, đứng từ xa kêu một tiếng: “Lưu Triêu!”

Lưu Triêu ngẩng đầu lên, thấy ngay tiểu thiếu gia đang xù lông. Hắn không âm thầm tăng nhanh tốc độ bước chân, kéo dài khoảng cách với người phụ nữ bên cạnh, đi tới trước mặt Cố Văn Sanh.

“Cố Văn Sanh?” Người phụ nữ gọi thẳng tên đầy đủ của Cố Văn Sanh.

Lưu Triêu hơi nhíu mày lại.

Cứ việc trong lòng đang vô cùng khó chịu, nhưng Cố Văn Sanh vẫn lễ phép trả lời: “Hứa tiểu thư.”

Người phụ nữ cười rộ lên, còn nói: “Anh không nhớ em à?”

Mấy người là ai? Cố Văn Sanh nuốt câu này xuống, tiếp tục giả bộ cười: “Xin lỗi…”

“Hai đứa mình học cùng trường đại học đó, chỉ có điều là không cùng ngành thôi.”

Trường học có tới mấy vạn người, Cố Văn Sanh không biết này vị Hứa tiểu thư lấy tự tin ở đâu ra, mà nghĩ là cậu nhất định sẽ nhớ cô ta.

“À.” Cố Văn Sanh lộ ra vẻ mặt “tui biết rồi”.

Hứa tiểu thư cũng rất vui vẻ, “Vâng, đúng…”

“Xin lỗi, tôi không nhớ.”

Hứa tiểu thư: “…”

“Nhưng mà bây giờ đã biết rồi.” Cố Văn Sanh đưa tay ra, “Đồng thời cả đời này cũng sẽ không quên.”

Một lời hai nghĩa.

Hứa tiểu thư suy cho cùng thì đạo hạnh vẫn còn nông, tưởng là Cố Văn Sanh đang nhạo báng mình, mỉm cười bắt tay với cậu.

Lưu Triêu mặt không cảm xúc đứng xem toàn bộ quá trình, chỉ là lúc hai người bắt tay thì ánh mắt của hắn hơi lóe lên.

“Vậy thì Hứa tiểu thư, ” Cố Văn Sanh thu tay lại, “Gặp lại sau.” Nói xong lập tức kéo Lưu Triêu đi.

Lưu Triêu quay đầu lại gật gật đầu với cô gái, xem như là nói tạm biệt, sau đó để Cố Văn Sanh tùy ý lôi đi.

Hứa tiểu thư:…

Hai người im lặng đi đến bãi đậu xe dưới lòng đất, rồi lại im lặng lên xe, mãi đến tận khi đã đi một nửa đoạn đường, Lưu Triêu mới mở miệng: “Lúc nãy em làm vậy là không lịch sự.”

Cố Văn Sanh ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi cúi đầu bấm điện thoại.

“Ừm.”

Lưu Triêu nhân lúc đèn đỏ đảo mắt qua nhìn Cố Văn Sanh một cái: “Đang nói chuyện với ai đó?”

“Giang Bắc.”

Lưu Triêu không lên tiếng đáp lại, nhưng Cố Văn Sanh biết là hắn đang chờ cậu giải thích.

Cố Văn Sanh đánh xong một chữ cuối cùng, mới ngẩng đầu lên: “Là người sáng nay ấy.”

Lưu Triêu vẫn chưa lên tiếng.

“Sáng nay chưa nói rõ với cậu ấy đã đi rồi, nên cậu ấy lo.”

Xe thắng gấp lại, người Cố Văn Sanh ngã về phía trước một chút lại bị dây an toàn kéo về.

“Làm sao thế?” Cố Văn Sanh ló đầu nhìn ra trước, thì ra là có một ô tô bất ngờ chạy ngang qua.

Sau khi về đến nhà, giúp việc đã làm xong cơm nước, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm lại là ăn được rồi.

Cố Văn Sanh trở về phòng thay quần áo, Lưu Triêu ngồi trên ghế sa lon không biết đang nghĩ gì. Lúc Cố Văn Sanh thay quần áo xong đi ra, Lưu Triêu đã bưng đồ ăn lên bàn.

“Em ăn đi. Anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến.” Lưu Triêu đưa đũa cho cậu, “Sáng mai anh nói chú Khương đưa em đến công ty.”

Cố Văn Sanh sững người nhận đũa, Lưu Triêu quay người đi đến huyền quan.

Chắc chắn không phải là chuyện trong công ty, vì nếu là như vậy thì Lưu Triêu đã nói thẳng ra rồi, mà không phải mập mờ muốn nghĩ gì thì nghĩ như lúc nãy. Thế thì, là chuyện gì đây nhỉ?

Cố Văn Sanh thả đũa xuống, thầm nghĩ hay là thôi đi, Lưu Triêu đã không nói thì chắc chắn là không muốn để cậu biết. Nhưng cứ lùi bước mãi như thế này sao mà được đây, Lưu Triêu chấp nhận cũng được từ chối cũng được, cậu đã quyết tâm nhất định phải nói cho hắn biết rồi.

—— nhất định phải nói cho hắn biết, nhất định phải nói cho hắn biết…

—— cậu thích hắn.

Lúc Cố Văn Sanh đi ra đến huyền quan, thì Lưu Triêu vẫn còn đang đứng đó chưa đi.

Hắn đang nói chuyện điện thoại.

Cố Văn Sanh nghe không được rõ từng câu, nhưng vẫn có đôi ba chữ lọt vào tai.

Lưu Triêu nói: “… Văn Văn…”

Cố Văn Sanh nhớ ra rồi, tên của người phụ nữ đó.

Hứa Văn Văn.