Lưu Triêu bắn ra trong tay Cố Văn Sanh, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ Cố Văn Sanh, đốt người ta đến đỏ bừng.

Sau đó hai người đến phòng rửa tay tắm sơ một cái rồi đi ngủ, cũng không ai nhắc lại chuyện đã phát sinh đêm đó nữa.

Ngày mà Cố Văn Sanh nhấc vali lên và đi, Lưu Triêu đến sân bay tiễn.

“Nhớ trở về.” Lúc sắp lên máy bay, Lưu Triêu mới mở miệng.

Cố Văn Sanh gật đầu.

Lưu Triêu nhìn bóng lưng đang dần xa của Cố Văn Sanh, kiên quyết kiềm nén dục vọng muốn nắm lấy tiểu thiếu gia trực tiếp lôi người trở lại đang sôi trào, tay siết chặt thành nấm đấm.

Không ngờ là Cố Văn Sanh bỗng nhiên quay đầu lại.

“A Triêu.” Cố Văn Sanh phất tay với Lưu Triêu, mãi đến tận khi thấy Lưu Triêu cũng phất tay đáp lại, cậu mới quay người rời khỏi.

Thật ra Cố Văn Sanh rất sợ, cậu sợ Lưu Triêu sẽ có bạn gái vào một thời điểm mà cậu không hay biết, cậu sợ không bao lâu sau Lưu Triêu sẽ quên cậu, cậu sợ… sợ phần tình cảm mà mình dành cho Lưu Triêu này sẽ mãi không thể thấy được ánh sáng, cuối cùng lại chết trong đêm đen.

Thật ra cậu không muốn đi chút nào.

Đáng tiếc là cảm giác muốn buông thả chất đầy bụng này tiểu thiếu gia chỉ có thể giấu trong lòng. Mùi vị nhẫn nhịn này thật sự rất khó chịu, vì lời nói cứ nghẹn nơi cuống họng, chua xót dâng tràn trong cổ họng, thì làm sao có thể dễ chịu được đây?

Đợi đến khi cậu trở nên đủ mạnh mẽ, có phải sẽ không còn phải chịu trói buộc như thế này nữa, có phải là sẽ được ở bên Lưu Triêu không?

Bước chân Cố Văn Sanh không dừng lại, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười.

Cười cho cái suy nghĩ kỳ lạ của mình, cười cho cái mơ mộng viển vông của mình.

Cậu và Lưu Triêu, chỉ có thể là anh em.

—— đây chính là hiện thực.

#

Một năm đầu tiên, hai người liên lạc với nhau rất nhiều, hai ngày phải gọi ba bốn cuộc điện thoại.

Bạn cùng phòng ở nước ngoài của Cố Văn Sanh luôn thích chọc Cố Văn Sanh là đang gọi điện thoại báo cáo với bạn gái, tiểu thiếu gia cũng không giải thích coi như là chấp nhận. Một vài cô gái sau khi biết chuyện này thay nhau cảm thán một câu đáng tiếc, giúp Cố Văn Sanh giảm bớt đi rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Mỗi lần Lưu Triêu ngồi nghe điện thoại trong lớp, bạn cùng lớp ai cũng biết quá nửa là Cố Văn Sanh.

Có lần Cố Dương muốn đại diện thay mặt cả tập thể phòng 307 nói hai câu với Cố Văn Sanh, thì Lưu Triêu mặt không đổi sắc cúp điện thoại, ngay trước bản mặt đã chết lặng của Cố Dương, nhàn nhạt nói hai chữ: “Đường dài.”

Cố Dương: Sao cái lúc ra chơi mày nói chuyện điện thoại với Cố Văn Sanh cả nửa tiếng đồng hồ đến tận khi chủ nhiệm vô tới lớp rồi mày mới không nhanh không chậm bình thản cúp máy thì không thấy mày tiếc tiền gọi đường dài.

Cố Dương: Mày là cái đồ hai mặt.

Cố Dương: Đáng đời không có bồ!

Lớp 12 kết thúc, Lưu Triêu dùng thành tích ưu dị thi đỗ vào một trường đại học nổi danh ở địa phương.

Hình như bắt đầu từ khi đó, số lần liên lạc của hai người mới bắt đầu ít đi.

Cố Văn Sanh ở nước ngoài đã được một năm rưỡi, đúng là trưởng thành hơn không ít, nhưng khi đối mặt với Lưu Triêu, cậu vẫn là tiểu thiếu gia kiêu ngạo vừa đảo mắt đã đổi tính, ngây thơ như một đứa trẻ.

Cố Văn Sanh đang nói xấu thầy giáo hướng dẫn trong điện thoại, Lưu Triêu trầm mặc lắng nghe.

Đợi đến khi Cố Văn Sanh nói xong, Lưu Triêu ở đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Cố Văn Sanh buông xuống ý cười bên khóe miệng: “Cậu bận lắm sao?”

“Không có.”

“Hửm, có thật không.” Ngữ khí Cố Văn Sanh cũng trở nên nhạt đi, “Vậy cúp trước.” Vừa nói đã lập tức tắt máy.

Lưu Triêu nhắm mắt lại, nắm điện thoại trong tay, quay người đi vào phòng ngủ.

Hắn nhớ tiểu thiếu gia của hắn.

Hắn muốn gặp cậu, muốn tựa đầu lên vai cậu, muốn ôm cậu vào lòng mình ngủ một giấc thật an ổn.

Tiếc là không thể.

Tiền lương của mẹ Lưu Triêu hoàn toàn không đủ để chống đỡ học phí đại học của hắn, Lưu Triêu không thể trơ mắt nhìn mẹ mình vất vả như vậy. Hắn vừa phải duy trì thành tích học ưu tú, để có thể chắc chắn lấy học bổng của trường, vừa phải làm thêm kiếm tiền bên ngoài.

Lưu Duyệt nhìn con trai mệt mỏi như thế, thật sự rất đau lòng.

Ngày đó trùng hợp khi Lưu Triêu vừa tan làm về nhà nghỉ ngơi, Cố Văn Sanh gọi điện thoại tới, Lưu Duyệt thấy con đã mệt vậy bèn tắt âm điện thoại, nhận điện thoại thay con.

Thật ra Cố Văn Sanh hoảng loạn vô cùng. Cậu thật sự rất sợ sợi dây kết nối ràng buộc mối quan hệ của hai người đột nhiên bị cắt đứt, nếu là như thế, vì để sớm được về nước, ở nước ngoài bán mạng mà học, muốn kết thúc chuyện học thật nhanh sẽ trở thành một trò cười.

May mà điện thoại được nhận.

“A lô? Là Văn Sanh sao?”

Cố Văn Sanh sững sờ: “Dạ dì… là con đây.”

“Triêu Triêu đang ngủ rồi, chờ nó tỉnh, dì bảo nó gọi lại cho con nhé.”

“Dạ, được, cảm ơn dì ạ.”

“Không có gì.”

Cố Văn Sanh nhớ đến mấy là mà Lưu Triêu nói chuyện với mình gần đây, cứ thỉnh thoảng lại thất thần, hoặc là không thèm nói gì mãi đến tận khi cúp máy, vẫn không nhịn được hỏi: “Dì ơi, lúc này… A Triêu thế nào rồi ạ?”

Trong lòng Lưu Duyệt rất thích Cố Văn Sanh, cũng biết con trai mình quý thằng bé này lắm. Bà nghe Cố Văn Sanh hỏi vậy, áp lực mấy tháng nay giống như mây từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau đè trên ngực, khiến bà không thể thở nổi. Bà cảm thấy Cố Văn Sanh cũng không phải người ngoài, thế là một mạch kể hết.

Lúc Cố Văn Sanh tắt máy thì gương mặt cậu vẫn còn ngẩn ngơ.

An Tuệ Nhàn thấy thế bèn vỗ vỗ lưng cậu.

“Mẹ.” Cố Văn Sanh quay đầu, “Con muốn nhờ mẹ một chuyện…”

#

Lưu Triêu thành công lấy được học bổng trong trường, cuối cùng cũng có thể tạm dừng thở dốc.

“A lô?” Tiếng của Cố Văn Sanh ở đầu bên kia truyền vào bên tai Lưu Triêu.

Lưu Triêu đã lâu rồi không có cơ hội cẩn thận nghe giọng nói của tiểu thiếu gia, thời điểm mà hắn mệt mỏi nhất, đến cả lúc đang nói chuyện điện thoại cũng có thể ngủ được.

“A Triêu?”

Lưu Triêu: “Ừm.”

Cố Văn Sanh: “Sao rồi?”

Lưu Triêu cầm điện thoại, nét mặt trở nên dịu dàng: “Muốn nghe giọng cậu.”

Bên kia điện thoại chợt xuất hiện một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, sau đó tiếng của Cố Văn Sanh lại vang lên: “Ừm… dạo gần đây tớ…”

Sau đó tiểu thiếu gia bắt đầu kể đủ thứ chuyện xung quanh mình.

Cố Văn Sanh không biết mình có thể làm được những gì, thường là cậu mới nói được một nửa thì Lưu Triêu đã ngủ.

“A Triêu, A Triêu?” Mãi đến tận khi xác định được là Lưu Triêu đang ngủ thật, Cố Văn Sanh mới dám cẩn thận cúp điện thoại, cứ như sợ rằng động tác của mình có thể quấy nhiễu đến người ở bên kia diện thoại.

Cậu không thể làm được gì cả.

Cậu kể tình hình gia đình lúc này của Lưu Triêu cho mẹ nghe, mong là mẹ có thể giúp hắn một chút nào đó.

Cố Văn Sanh biết lòng tự trọng của Lưu Triêu rất lớn, nếu hắn đã thà cắn răng chống đỡ cũng không muốn nói cho Cố Văn Sanh hay, vậy thì nhất định sẽ không hi vọng Cố Văn Sanh trợ giúp hắn.

Đương nhiên là An Tuệ Nhàn đồng ý hỗ trợ, chỉ là…

“Con phải nghĩ cho kĩ. Rất nhiều chuyện không phải con muốn giấu là giấu được, một khi thằng bé đó biết, con…”

“Con hiểu.” Cố Văn Sanh ngắt lời mẹ mình, “Mẹ, con hiểu.”

Cho dù là cậu hiểu, thì Cố Văn Sanh cũng không thể chịu nổi chuyện để Lưu Triêu chịu khổ.

Cố Văn Sanh đương nhiên biết là người mình thích mạnh mẽ đến nhường nào, nếu không thì cậu cũng sẽ không cố gắng học hành để đuổi theo hắn đến thế.

Cậu cố gắng nhiều như vậy, là vì nếu như có một ngày cậu có thể đuổi kịp Lưu Triêu, thì cậu sẽ nói cho Lưu Triêu biết là hắn có thể dựa vào cậu.

Chỉ là sớm hơn một chút mà thôi. Cố Văn Sanh tự an ủi mình, chỉ là… vẫn còn phải dựa vào cha mình mới có thể giúp được hắn mà thôi.

Không khác, không khác.

Cố Văn Sanh chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

#

Chuyện sau đó cũng là thuận lý thành chương, Lưu Triêu còn chưa học hết năm hai đã được Cố gia hỗ trợ, làm việc dưới cờ Cảnh Phong. Vì đầu óc khôn khéo, thủ đoạn gọn gàng, rất nhiều người từng nghi ngờ năng lực hắn cũng không còn bất mãn.

Khi Cố Văn Sanh về nước, Lưu Triêu đã làm ở Cảnh Phong được nửa năm, nửa năm mài giũa này khiến Lưu Triêu trở nên trầm ổn đáng tin hơn rất nhiều, cũng càng thêm nội liễm.

Cho nên thời điểm đón Cố Văn Sanh ở sân bay, câu nói đầu tiên của hắn trực tiếp khiến Cố Văn Sanh sững người tại chỗ.

“Thiếu gia.” Toàn bộ tình cảm cuồn cuộn dâng trào được Lưu Triêu đặt nơi đáy mắt, tiếp nhận hành lý trong tay Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh không thể tin nhìn Lưu Triêu: “Anh gọi em là gì?”

Lưu Triêu lặp lại một lần nữa: “Thiếu gia.”

“Lưu Triêu, em vừa mới về anh đã…”

“Văn Sanh.” An Tuệ Nhàn lên tiếng nhắc nhở, “Có chuyện gì về nhà nói sau.”

Cố Văn Sanh đè xuống oan ức đầy ngập trong lòng, giật lấy vali Lưu Triêu đang cầm, bước nhanh ra ngoài.

An Tuệ Nhàn thở dài.

Dù sao hai đứa nhỏ là người trưởng thành rồi, còn vì hoàn cảnh bất đồng, khi trưởng thành cũng đã trở thành hai con người khác nhau. Chuyện này bà không có quyền nhúng tay.

Lưu Triêu vốn là người mà Cố Văn Sanh nhờ cha mình lưu lại, bây giờ Cố Văn Sanh về nước, Cố Phong cũng đem Lưu Triêu toàn quyền giao cho Cố Văn Sanh quyết định.

“Con muốn anh ấy ở chung với con.” Cố Văn Sanh quyết đoán nói, “Để anh ấy phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của con.”

Với yêu cầu của con trai cưng nhà mình thì trước giờ Cố Phong ít khi nào từ chối, nhưng cái này thì đúng là làm khó ông.

Lưu Triêu chỉ là nhân viên trong công ty, cũng không phải quản gia, sao có thể tùy ý sai phái?

An Tuệ Nhàn lại cảm thấy cần lén lút đẩy hai thằng nhóc này một cái, vì vậy nói yêu cầu Cố Văn Sanh cho Lưu Triêu biết.

Lưu Triêu đáp ứng.

Nhưng dù là đã sống chung với nhau, thì quan hệ của hai người vẫn không mặn không nhạt như trước.

Có lúc Cố Văn Sanh lại nghĩ, nếu như lúc trước cậu không nhờ mẹ giúp Lưu Triêu, vậy thì hai người có thể quay lại trước kia không?

Có thể quay lại như lúc ban đầu hay không thì Cố Văn Sanh không biết, nhưng cậu biết, hắn không nỡ để Lưu Triêu chịu khổ.

Cho nên sự lựa chọn khi đó đã là tốt nhất rồi.

Cho nên quan hệ của hai người đã không còn đường lui nữa.

Tình cảm bè bạn thuở thiếu thời luôn là tốt đẹp, theo tuổi tác dần trưởng thành, áp lực nặng nề của xã hội và bề bộn của công việc, tình cảm nhạt đi cũng đâu phải là không thể.

Tình trạng như bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Cố Văn Sanh nghĩ, nếu như hắn không chịu bước đến, vậy thì để cậu đi.

#

Lưu Triêu rất rõ ràng, hắn không từ bỏ Cố Văn Sanh được, cả đời này cũng không thể từ bỏ được.

Trên đường đến sân bay đón Cố Văn Sanh về, Lưu Triêu nghĩ đủ các loại khả năng. Nhưng hắn biết, hắn bây giờ ngoại trừ khắc chế, thì không thể làm bất cứ thứ gì nữa.

Hắn phải chờ đến một thời cơ thích hợp, phải đợi tiểu thiếu gia của hắn chủ động đến gần hắn, thì mới có thể có hành động.

Dù sao hắn chịu ơn Cố gia, bây giờ trở mặt lại muốn đào góc tường Cố gia—— còn là đứa con trai quý giá nhất của Cố gia, chuyện như vậy đổi sang nhà khác thì ai cũng sẽ cảm thấy nhọ vô cùng.

Cho nên Lưu Triêu chỉ có thể cược, cược rằng tình cảm Cố Văn Sanh dành cho hắn cũng giống hắn dành cho cậu, cược rằng Cố Văn Sanh sẽ chủ động tiến tới.

Ở điểm này, thì hành động của Lưu Triêu chắc chắn phải gọi là đê hèn. Nhưng mà chuyện liên quan đến tiểu thiếu gia của hắn, Lưu Triêu không có thủ đoạn nào có tác dụng, lại không thể buông tay.

Thế là, một lần đợi này chính là hai năm…

【 Sanh ca 】