Editor: Linh Phan
“Thanh đầu, ngươi trở về đi!”Yêu Nhiêu cưỡi tiểu đệ Linh thú Ma Lang bốn sao đi tới sơn cốc Đại Viên, Linh thú Ma Lang bốn sao, nếu muốn xé nát Yêu Nhiêu quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng mà bị nắm đấm của đồ điên áp bách, đối với tiểu tổ tông này Thanh đầu chỉ dám ch.ảy nước miếng chứ không dám thật sự làm ra hành động phản kháng nào.Đi vào lãnh địa( địa bàn) của Vương giả Linh thú khác, Thanh đầu không nên tiến vào, nếu không sẽ trở thành đại chiến giữa hai Thú Vương. Bởi vì Yêu Nhiêu và đồ điên bây giờ đang ở trên một đỉnh núi vốn là lãnh địa của Thanh đầu và Lục đầu, làm một tiểu Thú Vương có lễ phép có gia giáo có tu dưỡng, Thanh đầu không thể tuỳ tiện quấy nhiễu cuộc sống yên tĩnh diẽn đàn lê quý đôn bên trong sơn cốc Đại Viên như vậy.“Một canh giờ sau đến đón ta” (tác giả để là hai giờ nhưng mình nghĩ vì là truyện cổ đại nên để một canh giờ có vẻ hay hơn )Yêu Nhiêu cũng mặc kệ Thanh đầu chỉ nhận biết nắm đấm liệu có hiểu được tiếng người không, một mình nghênh ngang đi vào khe núi có bụi cỏ sinh trưởng dày đặc.“A! Qủa Hoả Long Nhãn này không tệ!”Mười phút sau, Yêu Nhiêu đứng trên cành cây dùng tay áo xoa xoa quả ngọt thuộc tính hoả đỏ như hoả diễm, lớn bằng nắm tay trong tay, tiện tay ném vào cái túi còn lớn hơn so với thân thể mình ở sau lưng.Yêu Nhiêu một bên sờ Tiểu Hoả Xà, một bên chỉ dẫn từng bước, bộ dáng ôn nhu thật làm cho người ta nhìn không ra mới vừa rồi là ai đã đánh Tiểu Hoả Xà đến chảy máu mũi ròng ròng(ặc, tỷ thật tàn nhẫn, cơ mà muội thích :V). “Ngoan, lần sau không nên phản kháng, sau này tỷ tỷ lại tới tìm ngươi chơi, một quả Hoả Long Nhãn quá ít, còn chưa đủ nhét kẽ răng phụ thân điên nhà ta, ngươi mỗi ngày tưới nhiều máu lên rễ cây chút, tranh thủ để một tháng sau cây có thể kết ra hai quả Hoả Long Nhãn cho tỷ”.Yêu Nhiêu xoè hai ngón tay không ngừng lắc lắc trước mặt Tiểu Hoả Xà, thân thể Tiểu Hoả Xà nhịn không được mà run rẩy, thiếu chút nữa thì miệng sùi ra bọt mép.“Hai quả! Đem hết máu phun lên rễ âcũng không thể khiến nó kết ra hai quả Hoả Long Nhãn, ngươi cái đồ nhân loại ma quỷ!”. Chỉ tiếc con rắn nhỏ không thể nói thành tiếng, mắt nhỏ ánh lên lệ quang.Đúng vậy, đây gọi là cảnh giới cao nhất của cướp đoạt – cướp lấy không bằng nuôi dưỡng! Yêu Nhiêu đối với thứ tốt có sự ham mê hung hãn tàn bạo tự nhiên có một bộ tâm đắc cường đạo tự nghĩ ra.Nàng không những muốn đánh cướp Hoả Long Nhãn còn muốn ăncướp Linh lực của Hoả Xà tưới lên để tạo ra càng nhiều bảo vật hơn nữa! Loại vật này chính là càng nhiều càng tốt nha. Lại giống như Đường Tăng liên miên lải nhải với Hoả Xà đáng thương thêm một lúc lâu nữa về “Cách dưỡng hoa quả”, lúc này Yêu Nhiêu mới cảm thấy mỹ mãn mà xoay người rời đi.Không đến nửa canh giờ, túi lớn sau lưng Yêu Nhiêu cũng đã đầy hơn nửa, có chút nặng nề.“Đáng tiếc, Chu quả và Linh chi kiếm được đều chỉ mới kết quả trong ba bốn năm, cùng với đồ trên núi nhà mình không có gì khác nhau, phỏng chừng đối với phụ thân điên trợ giúp không lớn”. Yêu Nhiêu lầm bầm lầu bầu.Ngẩng đầu nhìn bên trong sơn cốc Đại Viên thần bí, Yêu Nhiêu suy nghĩ, có nên đi vào nhìn chút hay không? Bản thân mình chưa từng đi vào xem qua, sơn cốc Đại Viên có rất nhiều thuốc bổ lâu năm, bên trong sơn cốc có thể có những bảo vật gì? Trong mắt chợt loé lên màu xanh ngọc bích: “A, trong bụi cây này còn cất giấu truyện của một gốc Thố Nhung Thảo, hay là trước cứ lấy rồi nói sau!”. Yêu Nhiêu xoay người, giống như chim én đánh tới cây cỏ nhỏ ba lá màu xanh biếc bên trái.Đáng tiếc có người còn nhanh hơn nàng, thời điểm Yêu Nhiêu sắp hái được Thố Nhung Thảo, một bóng dáng nhanh như gió vượt lên trước một bước, chỉ để lại cho nàng một mảnh bùn đất trơ trọi.Meo ngươi cái mị(câu chửi), Yêu Nhiêu đứng lên từ trên mặt đất, phẫn nộ gào thét!Đó là vật mà bổn cô nương vừa ý!Đôi mắt Yêu Nhiêu phẫn nộ đối diện với một đôi mắt thú càng thêm phẫn nộ!Chỉ thấy một con vượn già lông đen ước chừng cao gấp đôi Yêu Nhiêu đang đứng trước mặt nàng, một tay chặt chẽ nắm lấy gốc Thố Nhung Thảo nho nhỏ, tay kia run rẩy chỉ về phía túi lớn nặng trịch sau lưng Yêu Nhiêu.Nó rất vô tội được không! Nó chính là Đệ nhất cường đạo từ trong sơn cốc Đại Viên đi không đổi tên ngồi không đổi họ được không! Vì sao hôm nay thời tiết lại tốt như vậy, mây trắng mềm mại tựa như kẹo bông. Tâm trạng nó vui vẻ mà bước ra khỏi nhà tới chỗ các tiểu đệ thu phí bảo kê (ặc, tỷ gặp phải địch thủ rồi), kết quả lại phát hiện Hoả Long Nhãn ngọt ngào đã không còn, những đoá Phượng Tiên Hoa Cầu chứa đầy mật ngọt cũng không còn, Kim Giáp Trùng cũng không còn, rễ Bích Thuỷ cũng không còn nữa…Ngay cả mầm nhỏ Linh Chi bốn năm mà bình thường nó không buồn liếc mắt cũng không còn!Nó phẫn nộ rồi! Cường đạo bị cường đạo (là ăn cướp lại bị cướp đó ), lại vẫn là một tiểu nha đầu nhân loại vô cùng nhỏ bé!Yêu Nhiêu tập trung nhìn kỹ, hoá ra là một con vượn già lông đen Linh thú bốn sao cao lớn, trên trán có bốn ngôi sao màu vàng. Vương giả thú! Yêu Nhiêu lập tức thu lại khuôn mặt tức giận, đổi thành bộ dáng đứa trẻ ngoan.Chút mắt nhìn này nàng vẫn phải có, ngoại trừ bốn ngôi sao vàng u ám trên trán vượn đen. Nó còn cao lớn hơn so với Huyễn thú bình thường, hơn nữa móng vuốt sắc bén còn có màu hoàng lục lóng lánh sau khí được cường hoá, ngay cả da lông cũng mạ một màu đồng vàng uy mãnh.Linh Thú sao lại xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc Đại Viên? Nghĩ cũng vô dụng, chỉ có thể coi là xui xẻo, Linh Thú bốn sao, tương đương với thực lực của một Huyễn thú sáu sao phổ thông, không phải là đối thủ mà bây giờ nàng có thể khiêu chiến.Đánh không lại thì bỏ chạy, không chạy được thì sắc dụ, tuân theo nguyên tắc này, Yêu Nhiêu vô cùng uỷ khuất(uất ức) móc ra từ lồng ng.ực một con Kim Giáp Trụ nho nhỏ.“Đại ca, con bọ này trả cho ngươi, Thố Nhung Thảo ta cũng không cần, ta và ngươi xem như chưa từng gặp mặt, được không?”. Yêu nhiêu vứt một cái mị nhãn(vâng, tỷ ấy đang thực hiện nguyên tắc của mình @@), không biết có hữu dụng với Huyễn thú hay không.“Rống rống!”. Lão vượn đen vỗ lồng ng.ực của mình, tỏ vẻ đàm phán thất bại.Nhìn thấy lão vượn giả cũng không có bị bộ dáng này của mình mê hoặc, Yêu Nhiêu cẩn thận cất Kim Giáp Trùng vào lại trong ngực, vô cùng nhiệt tình vén tóc lên.“Không nên nhỏ mọn như vậy nha đại ca, ngươi cũng biết ta không thường tới nơi này vơ vét, ta đi rồi sau này đây truyện chỉ đăng tại dien đàn lê quý đôn vẫn là địa bàn của ngươi, mọi người đều là hàng xóm, đáng ra nên dẫn nhau đi tham quan!”Mặt lão vượng đen xanh mét, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ.Nếu như nói Yêu Nhiêu mười bốn tuổi đã có đủ yếu tố mỹ nhân bại hoại của kiếp trước, chỉ tiếc mỹ ngọc giấu ở thâm sơn(núi sâu) không có người thưởng thức. Nhìn thấy sắc dụ không hiệu quả, Yêu Nhiêu đành phải đặt ngón tay lên vòng vàng trên cánh tay trái của mình. Ở trong hang ổ của nàng, trừ bỏ một vài con sói con đã bị phụ thân điên đánh cho không còn dám nóng nảy, trong lãnh địa thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một vài Huyễn thú cao cấp không có mắt, đồ điên chẳng thèm đánh nhau, liền trực tiếp dùng Vòng Ngự Thú khống chế đối phương, sau đó ném đến tuyết sơn lạnh có thể đông chết người bên ngoài lãnh địa.Có Vòng Ngự Thú không bị quy tắc trói buộc này, mỹ danh “Mặt sẹo đại ác ma” và “Tiểu ác ma Yêu Nhiêu” đã sớm tiếng xấu lan xa, không chỉ trên ngọc núi mà đồ điên chiếm giữ, ngay cả một ít Huyễn thú ở thung lũng xung quanh đều hận thấu xương hai người, tránh như ôn thần.“Trên tuyết sơn rất lạnh, thay ta gửi lời hỏi thăm tới một nhà Gấu chó tháng trước vừa mới tổ chức thành đoàn đi ngắm cảnh”. Yêu Nhiêu chân thành nói.Vòng Ngự Thú vừa xuất hiện, chỉ cần có nguồn Linh lực dồi dào thì cho dù là Huyễn thú cấp Linh thú cũng không thể chống lại!Một đạo hồng quang lập tức bắn nhanh tới mi tâm (chỗ giữa hai lông mày) lão vượn đen, Linh lực trong cơ thể yêu Nhiêu điên cuồng chuyển hoá thành ánh sáng kỳ lạ có thể khống chế thú, khiến lão vượn đen bị cố định một chỗ, bắt đầu tiến hành nô dịch tinh thần.Lão vượn đen vốn đang giận không kìm được có lẽ cũng đã cảm giác được nguy cơ, vừa định lùi lại phía sau lại bị một đạo ánh sáng màu đỏ quỷ dị cố định thân thể tại một chỗ, khiến cho mí mắt nó nặng trĩu, chóng mặt buồn ngủ, thậm chí có loại xúc động muốn thần phục dưới chân nhân loại trước mắt.Thần phục? Không! Thân thể lão vượn đen lập tức sợ run. Cường đạo dám đánh cướp đệ nhất cường đạo là nó, tuyệt đối không thể tha thứ.Trong mắt thú vốn đã dịu ngoan đột nhiên hung quang(ánh sáng hung ác) đại chấn! Ánh sáng công kích tinh thần do Vòng Ngự Thú phát ra bị cắt ngang giữa chừng, phần lớn Linh khí hỗn loạn quay trở về ngực khiến thân thể nho nhỏ của Yêu Nhiêu bị mãnh liệt đánh văng ra phía sau.Vòng Ngự Thú “bách phát bách trúng” của phụ thân điên vậy mà lại mất hiệu lực!