Triệu Hoán Thần Binh

Chương 837: Nhân loại này là đồ ngốc (hạ)?

Tuyết Đế Nhi bận rộn chỉ huy nhưng hầu như không rời khỏi hắn, mỗi khi nàng làm việc gì hoặc chỉ huy đều liếc Vu Nhai một cái. Nếu Vu Nhai khích lệ thì Tuyết Đế Nhi rất vui, vì phớt lờ sẽ buồn bực, suy nghĩ xem bản thân đã phạm sai lầm gì. Đại nữ vương Tinh Linh vốn định đồng ý cho Ải Nhân tộc đi nhưng không ngờ Vu Nhai lên tiếng ngăn lại.

Cao tầng Tinh Linh tộc nhíu mày. Bọn họ không ngốc, tuy biết Bố Ân Đặc đến không có mục đích tốt nhưng đã xé rách da mặt với Thú Đằng tộc nay còn xích mích với Ải Nhân tộc không phải việc làm sáng suốt.

Tuyết Đế Nhi cảm thấy bây giờ không phải là lúc giữ Bố Ân Đặc lại, nhưng nàng mù quáng tin tưởng Vu Nhai.

Cuối cùng là Vân đại trưởng lão mở miệng nói:

- Cái kia . . . Nhân loại bằng hữu.

Bố Ân Đặc là người thông minh trong Ải Nhân tộc, có chút trí tuệ. Nghe nói Kim Chuy bộ lạc nổi tiếng thông minh trong Ải Nhân tộc, thông minh còn đi kèm tham lam, nên mới có chuyện phản nghịch chi cốc vào mấy trăm năm trước.

- Đúng là trùng hợp như vậy, ngươi muốn sao?

- Ta tạm không nói đến chuyện Tinh Linh tộc, ta không đại biểu Tinh Linh tộc nữa. Nhưng ta có thể đại biểu nhân loại, hiện tại sự đã rõ ràng trắng đen, mọi chuyện do Thú Đằng tộc giở trò. Nhưng ta muốn biết mấy nhân loại trong tay ngươi là sao?

Lúc trước Ải Nhân tộc áp mấy nhân loại đến Tinh Linh tộc nói là đổi rượu trái cây, nhưng rõ ràng là Thú Đằng tộc giao nhân loại cho bọn họ.

Bố Ân Đặc cứng họng:

- Cái này . . .

Bố Ân Đặc la lên:

- Ta chắc chắn bọn họ là nhân loại đã bắt giữ Tinh Linh, nhân loại thường quanh quẩn gần lãnh địa Tinh Linh tộc không chỉ một, hai lần, ta bắt bọn họ có gì là lạ?

Thuộc hạ của Bố Ân Đặc ngứa mắt Vu Nhai, hùa theo nói:

- Đúng vậy! Công tử của chúng ta bắt bọn họ sau đó nghĩ lầm là chung nhóm nhân loại Ứng thiếu soái nói, có gì kỳ?

- Hơn nữa đừng nói chúng ta bắt mấy nhân loại, dù giết chết thì ngươi làm gì được?

- Giết mấy nhân loại thì sao?

Mắt Vu Nhai nhấp nháy hỏi gằn:

- Đây cũng là ý của ngươi sao, Bố Ân Đặc công tử?

Bố Ân Đặc ưỡn ngực, uy hiếp nói:

- Đúng vậy! Nơi này là bách tộc loạn địa, giết vài nhân loại thì sao?

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Rất tốt, lần sau ta nhất định sẽ đi Thần Tượng hành tỉnh, hễ là người Kim Chuy bộ lạc các ngươi là ta giết, không biết đến lúc đó các ngươi làm sao?

Bố Ân Đặc trợn to mắt nói:

- Ngươi dám?

Một thuộc hạ Bố Ân Đặc nói:

- Công tử đừng tức giận. Ải Nhân tộc chúng ta đến Huyền Binh đế quốc nhân loại có ai không sống khỏe? Chúng ta rèn sắt tốt hơn nhân loại, có nhiều cường giả Bố Ân Đặc thường cư trú trong Thần Tượng hành tỉnh, nhiều nhân loại cần chúng ta rèn. Nhân loại có pháp luật, hắn tuyệt đối không dám giết lung tung!

- A! Đúng đúng, nhân loại, ngươi nghĩ ta sợ bị hù sao?

Khiến mọi người bất ngờ là khi tất cả cho rằng Vu Nhai sẽ im miệng thì hắn lại nhảy cẫng lên như mèo bị đạp đuôi.

- Ngươi nói gì? Ngươi nói là Ải Nhân tộc các ngươi rèn giỏi hơn nhân loại ta? Giỏi cái con khỉ, lão tử một tay rèn đồ vật ra còn mạnh hơn các ngươi gấp mấy trăm lần!

Vu Nhai chỉ vào mũi Bố Ân Đặc nói:

- Đồ lùn mã tử, khúc gỗ, không bằng cả Ải Nhân tộc! Dám nói nhân loại chúng ta rèn dở? Tổ cha nó, bây giờ ta khiêu chiến với ngươi!

Mọi người ngơ ngác chớp mắt, nhân loại này bị điên sao?

Tuyết Đế Nhi nhỏ giọng nói:

- Hắn định làm gì?

Chỉ có đại nữ vương Tinh Linh biết nhân loại này luôn thay đổi thất thường, tính cách siêu quái dị, nàng không biết hắn là người ra sao. Nhưng Tuyết Đế Nhi chắc chắn một điều rằng khi Vu Nhai biểu hiện khác lạ nghĩa là có người xui xẻo.

Bố Ân Đặc hoang mang hỏi:

- Khiêu chiến? Khiêu chiến cái gì?

Sau đó Bố Ân Đặc nổi giận. Tuy người Kim Chuy bộ lạc khá thông minh nhưng chỉ nhỉnh hơn một chút, vẫn là Ải Nhân tộc tính cách nóng nảy. Những lời Vu Nhai mắng chửi toàn là từ ngữ Ải Nhân tộc ghét nhất. Khắc Liệt Luân Tư còn suýt nổi khùng với Vu Nhai.

Ngươi mắng thì cứ mắng, tại sao cũng chửi cả lão tử? Lão tử cũng là người lùn.

Bố Ân Đặc rống to:

- Tiểu tử, ngươi muốn khiêu chiến là đấu sinh tử hay cái gì? Lão tử chơi tới cùng! Lão tử phải cho ngươi biết giết ngươi là chuyện nhỏ!

Vu Nhai tiếp tục chửi Ải Nhân tộc:

- Đấu sinh tử? Ải Nhân tộc các ngươi quả nhiên ngu hơn Tinh Linh gấp trăm lần. Tổ cha nó ngươi không nghe rõ sao, lão tử muốn so - Tài - Rèn!

Vu Nhai nhấn mạnh ba chữ cuối.

Khắc Liệt Luân Tư bị đám binh linh Xích Thố, U Hoang đè chặt.

- So tài rèn?

Mọi người chợt cảm thấy gió trong rừng Tinh Linh hơi lớn, không dám tin vào lỗ tai mình. Nhân loại chết tiệt cứ bảo Tinh Linh, Ải Nhân tộc là ngớ ngẩn, bản thân hắn khôn hơn sao?

Vu Nhai hỏi:

- Đúng vậy! Là so tài rèn, ngươi dám không?

Mấy nhân loại bị bắt không liên quan gì Vu Nhai, hắn càng không kỳ thị chủng tộc. Trong nhân loại có khá nhiều kẻ xấu, Vu Nhai có nhiều kẻ địch, không cảm giác trung thành với Huyền Binh đế quốc. Chẳng qua Vu Nhai kiếm cớ khó dễ Bố Ân Đặc.

Vu Nhai cảm thấy mấy nhân loại này là lạ, chắc chắn là trúng chiêu gì đó. Trong tình huống tốt đẹp như vậy nhưng mấy nhân loại kia vẫn không chút phản ứng. Vu Nhai không điều tra được tà thuật gì nhưng thế giới này có rất nhiều năng lực khác nhau, hắn không điều tra ra cũng bình thường. Ứng thiếu soái dám mang đám nhân loại này tới đương nhiên là có cách che mắt cao thủ như Vân đại trưởng lão.

Mặc kệ thế nào, Vu Nhai muốn làm theo lời Khắc Liệt Luân Tư nói, chèn ép Bố Ân Đặc thê thảm hơn cả Ứng thiếu soái. Vu Nhai thấy hơi khó khăn nhưng có vạch sẵn kế hoạch, đầu tiên là dùng kỹ năng rèn của Khắc Liệt Luân Tư trấn áp Ải Nhân tộc trước mắt.

- So tài rèn? Ngươi nói là so rèn với Ải Nhân tộc chúng ta? Nhân loại, ngươi khẳng định đầu óc ngươi không bị gì?

Đám người Bố Ân Đặc khoa trương kêu lên:

- Dám, có gì không dám? Nhưng muốn so tài rèn với Ải Nhân tộc chúng ta không dễ, chỉ bằng vào nhân loại nhà ngươi muốn chúng ta ra tay? Ngươi quá đề cao mình, ngươi . . .

Bùm!

Đám Ải Nhân tộc chưa nói hết câu chợt vang tiếng nổ điếc tai, một hòn đá màu trắng to cỡ trái banh, là phần thưởng giải nhất trong thánh hội Huyền Thần điện. Phần thưởng của Huyền Thần điện tất nhiên không phải vật bình thường.

Vu Nhai đạp lên cục đá, hỏi:

- Có so hay không?

Đám người Bố Ân Đặc trợn to mắt:

- Tuyết Lan thạch . . . Tuyết Lan thạch lớn như vậy?

Bọn họ kế thừa tính tham lam của tổ tiên. Nếu có thể thì Bố Ân Đặc rất muốn giết ngay nhân loại này, sau đó thu Tuyết Lan thạch vào không gian giới chỉ.

Nhưng so tài rèn cũng vậy, chẳng qua tốn chút thời gian.

- Được, nếu ngươi muốn tặng Tuyết Lan thạch cho chúng ta thì chúng ta cũng không khách sáo.

Bố Ân Đặc lười cười nhạo Vu Nhai, gã trực tiếp lấy đài rèn ra.

- Nói đi, muốn so thế nào? Chỉ cần liên quan đến rèn thì tùy ngươi nói.