- Được, chỉ cần tha cho tộc nhân của chúng ta thì ngươi nói gì ta làm nấy.
Tuyết Đế Nhi nói xong nhắm mắt lại, nàng cảm thấy ác ma nói câu đó chắc chắn muốn làm chuyện tà ác gì với mình, hai người đang giao dịch. Đại nữ vương Tinh linh không biết rằng nếu Vu Nhai thật sự muốn làm gì, với tình trạng hiện giờ của nàng có thể chống cự lại hắn không?
Vu Nhai nhìn đại nữ vương mặc người hái, lòng xúc động. Vu Nhai vội chửi thầm các vị thần kiếp trước, tháo cọng lông đen cột tay chân Tuyết Đế Nhi ra.
Hơi thở hắc ám trên người đại nữ vương Tinh linh nhạt đi nhiều, thân thể thả lỏng. Hắc ám nặng nè tà ác làm Tuyết Đế Nhi thuần khiết rất khó chịu.
Ngay khi cởi trói cho Tuyết Đế Nhi, Vu Nhai âm trầm nói:
- Bây giờ nàng tùy thời có thể chạy đi, ta đã cởi dây thừng trói nàng. Nhưng ta dám bảo đảm nếu nàng rời đi nửa bước thì tộc nhân của nàng chết chắc!
Tim đại nữ vương Tinh linh run lên, buông xuôi mặc Vu Nhai xâm lược.
- Đừng nhúc nhích, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Tuyết Đế Nhi cảm giác mặt mát lạnh như bị cái gì liếm. Dù đại nữ vương Tinh linh đã chuẩn bị tâm lý nhưng người vẫn run lên, nàng muốn mở mắt ra rồi lại không dám.
Nước mắt chảy xuống, Tuyết Đế Nhi cảm giác giọt nước mắt bị thứ mềm mại liếm mất. Tên ác ma này thật biến thái.
Nước mắt? Vừa lúc hòa tan bút dịch dung khô ráo, khỏi cần tìm nước.
Vu Nhai lập tức chấm bút vào nước mắt của Tuyết Đế Nhi, nhưng Tinh linh nữ khóc cái gì?
Dịch dung mà cũng khóc, nói trắng ra là ta đang hóa trang cho ngươi, sợ bị làm xấu đi sao?
Vu Nhai lắc đầu, hắn công nhận câu 'lòng của nữ nhân là kim dưới đáy biển'. Vu Nhai đối chiếu Thú Đằng tộc nhân hơi giống dị ma tộc hóa trang cho đại nữ vương Tinh linh, thỉnh thoảng xé quần áo của nàng. Vu Nhai chỉ xé một chút, vì hắn còn phải vẽ vời mấy chỗ như tay áo.
Tuyết Đế Nhi khóc càng dữ hơn, nàng đã hoàn toàn bị ác ma nhân loại 'hoen ố', nhưng chỉ cần cứu về các tộc nhân thì nàng bất chấp. Đại nữ vương Tinh linh đã quên vấn đề có thể Vu Nhai sẽ đổi ý.
Dù đại nữ vương Tinh linh suy nghĩ điều đó thì sao? Nếu không cho Vu Nhai 'hoen ố' thì không chút cơ hội cứu tộc nhân, Tuyết Đế Nhi không có tư cách cò kè mặc cả.
Không biết qua bao lâu, giọng ác ma lại vang bên tai Tuyết Đế Nhi:
- Được rồi, nàng có thể mở mắt ra, đứng lên hoạt động thích ứng đi. Có mấy bộ y phục, nàng hãy mặc vào.
Mày đại nữ vương Tinh linh run run, cuối cùng nàng mở mắt ra. Đôi mắt to tròn ngập nước, lệ ứa ra.
Tuyết Đế Nhi bản năng hỏi:
- Nhanh vậy?
Tuyết Đế Nhi nghe nói có khi kéo dài cả buổi, sao nam nhân loại này 'ngắn' vậy?
Nhân loại chiếm cứ Thần Huyền đại lục lâu, Tinh linh tộc bị nhân loại bắt đi không phải một, hai lần, có nhiều Tinh linh chạy trốn trở về. Nhờ đó trong Tinh linh tộc có đủ tin đồn, nhiều Tinh linh nghe các chuyện kể lớn lên.
Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của Tuyết Đế Nhi chắc chắn sẽ nổi khùng, làm liều 'kéo dài' thể hiện khí khái của nam nhân.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Ừm! Không có thời gian, đành làm qua loa, nhưng nàng phải tin năng lực của ta.
Vu Nhai không hiểu tại sao Tuyết Đế Nhi cứ nhắm tịt mắt, chuyện dịch dung không dễ dàng, không thể có chút sơ sẩy, phải tập trung tinh thần, huống chi hắn dịch dung toàn thân Tuyết Đế Nhi.
- Làm qua loa?
Tuyết Đế Nhi ngẩn ngơ sau đó gật gù, hèn gì mau vậy, hóa ra là làm qua loa. Đại nữ vương Tinh linh không nghĩ nhiều, nàng đã chết lặng. Bây giờ đại nữ vương chỉ mong cứu tộc nhân ra.
- Tộc nhân của ta đâu? Khi nào ngươi thả?
Vu Nhai không biết nên nói cái gì:
- Thả? Thả gì? Chúng ta cùng nhau đi.
Thì ra đại nữ vương của Tinh linh tộc là đồ ngốc, dịch dung thành hình dạng này rồi còn chưa hiểu gì? Vu Nhai chưa nói hết câu Tuyết Đế Nhi đã nổi điên.
Đại nữ vương Tinh linh la lên:
- Sao ngươi có thể như vậy? Ta đã bị ngươi làm cái kia mà ngươi vẫn không chịu thả người?
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Bị ta làm gì? Cái gì mà bị ta làm cái kia?
Vu Nhai nhìn đại nữ vương Tinh linh cả buổi mới hiểu ra, hắn câm nín. Thi ra đại nữ vương không có chút thường thức. Tuy lão tử là xử nam nhưng đời trước xem nhiều phim ảnh, nói kiểu gì cũng biết. Lão xử nữ năm mươi ba tuổi mà không chút tri thức . . . Vu Nhai cảm thấy hắn không đáng khóc, cuộc sống của hắn tràn ngập ánh nắng, thế giới tuyệt vời biết bao.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Ta làm gì nàng? Ta là chính nhân quân tử. Ta thậm chí không cởi đồ nàng xuống, nàng hãy nhìn bộ dạng của mình đi rồi nói.
Tuyết Đế Nhi chớp chớp mắt, hình như đúng, mới rồi Vu Nhai không cởi đồ nàng ra. Hay ác ma quá sốt ruột không cởi đồ đã . . .
Tuyết Đế Nhi thầm nghĩ:
- Không đúng không đúng, nghe nói sau khi bị khi dễ sẽ có cảm giác, tuy không biết là cảm giác gì. Mình chỉ cảm thấy toàn thân hầu như bị liếm qua chứ không có cảm giác gì hết.
Đại nữ vương Tinh linh nghe Vu Nhai nói bản năng cúi đầu nhìn.
- A! Ư ư ư . . .
Không biết là lần thứ mấy Tuyết Đế Nhi bị bị t miệng, may mắn Vu Nhai chuẩn bị từ trước nếu không thì tiếng hét chói tai sẽ dẫn Thú Đằng tộc đến.
Cuối cùng Tuyết Đế Nhi có thể mở miệng nói chuyện:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi cũng biến ta thành ác ma?
Giọng đại nữ vương Tinh linh run run. Hình dạng của nàng bây giờ không phải là ác ma thì là gì? Sao chớp mắt nàng đã ra thế này? Ác ma đã cử hành nghi thức đáng sợ gì sao?
Vu Nhai trợn trắng mắt:
- Ác ma gì? Chẳng qua là hóa trnag cho nàng, chờ làm xong chuyện rửa đi là ổn.
Đại nữ vương này hở chút là ngạc nhiên, tương lai của Tinh linh tộc đúng là đáng lo.
- Đừng hở chút là ngạc nhiên, làm nữ vương hễ gặp chuyện gì đều phải bình tĩnh xử lý, quan sát. Ta không nói nhiều nữa, nàng hãy quan sát bộ dạng của mình rồi đeo mấy thứ này vào. Tuy ngực của nàng không lớn nhưng phải bó lại, siết chặt chút, cái tên này quá gầy.
- Phải rồi, hãy suy nghĩ kỹ ta làm như vậy là vì sao, đừng cứ ngốc nghếch không biết suy nghĩ. Nàng là nữ vương tương lai của Tinh linh tộc!
Vu Nhai ngừng một lúc kiềm không được nói thêm, phải làm 'khiếu thú' đến cùng.
Tuyết Đế Nhi choáng váng, quan sát kỹ bản thân. Đại nữ vương Tinh linh ngạc nhiên phát hiện không phải nàng biến thành ác ma mà là Thú Đằng tộc nhân bị ác ma chết tiệt buộc tự sát.
Ác ma muốn Tuyết Đế Nhi mặc y phục của Thú Đằng tộc nhân đã chết, mắt nàng liếc hướng ác ma, thấy hắn đang hóa trang cho mình. Vu Nhai bận rộn giả trang thành Thú Đằng tộc nhân có vuốt hổ.
Tuyết Đế Nhi chớp mi mắt, nảy ra ý đồ.
Vu Nhai bóp nát mưu tính của đại nữ vương Tinh linh:
- Nhớ kỹ, nàng có thể tùy thời đi nhưng tộc nhân của nàng sẽ chết.