Công hội lữ giả có thế lực nhất định trong cao tầng Huyền Binh đế quốc, ma pháp đế quốc nếu không thì miễn bàn. Một điểm khác là trong công hội lữ giả phải có cao thủ siêu cường đại tọa trấn, đây là vấn đề quan trọng hàng đầu.
Đầu tư thiên tài trẻ tuổi, Độc Cô Đỉnh đáon là vì nội bộ công hội lữ giả so tài nhưng e rằng không đơn giản như thế. Nếu đúng chỉ là như vậy thì Vu Nhai rất mong chờ, công hội lữ giả đầu tư thiên tài trẻ toàn Thần Huyền đại lục chứ không riêng gì Huyền Binh đế quốc, còn có các tiểu vương quốc, bách tộc loạn địa, ma pháp đế quốc.
Đang lúc Vu Nhai vừa suy nghĩ vừa uống rượ thì bên ngoài vang thanh âm sắc nhọn chói tai của Hoàng Phủ Nhàn:
- Vu Nhai, đồ tiện chủng nhà ngươi hãy giao trọng bảo ra cho ta, nếu không thì ngươi và những người liên quan đến ngươi phải chết!
Vô số hơi thở trùng kích căn phòng Vu Nhai, Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh ở, cảm giác căn phòng sắp sập.
Vu Nhai ngừng suy nghĩ, lắc đầu, lo giải quyết chuyện trước mắt đã. Về công hội lữ giả chờ khi nào Vu Nhai gặp mượn kiếm huynh mới hỏi rõ được, không biết bây giờ gã ở đâu, đang thu thập tình báo gì.
Hoàng Phủ Nhàn tiếp tục bảo:
- Họ Vu, giao trọng bảo ra đây, nếu không thì khu vực này sẽ tan hoang theo ngươi!
Cùng với thanh âm của Hoàng Phủ Nhàn là áp lực không khí ngày càng nặng nề, muốn đè nát phòng ở của Độc Cô Chu, không, là nguyên dãy phòng trên con đường này vỡ vụn ra.
Bốn phía im ắng, hàng xóm quanh nhà Độc Cô Chu chỉ dám liếc trộm qua khe cửa.
Sáng sớm mới có tin đồn một vị kim bào đến nhà Độc Cô Chu, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, không lẽ tử tôn kim bào là hàng giả? Trong nhà Độc Cô Chu không thể nào có khách cao quý như thế.
Người Độc Cô gia tầng chót nhất đương nhiên không biết chuyện xảy ra trên cao, càng không biết về Vu Nhai. Mẫu thân của Độc Cô Chu không nói lung tung. Đẳng cấp rõ ràng, người nhiều chuyện đến mấy cũng phải im miệng.
Trong bóng tối vang tiếng cửa mở.
Két két két két két!
Cửa nhà Độc Cô Chu mở ra, một tay Vu Nhai cầm vò rượu, tay kia là đùi gà to ung dung đi ra. Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh theo sau lưng Vu Nhai.
Hai người không nhẹ nhàng như Vu Nhai, rất là hồi hộp. Lúc trước có Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Huyền che chở nên không xảy ra việc lớn, Hoàng Phủ Nhàn không để mắt hai con kiến nhỏ Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh. Nhưng hôm nay thì khác, hy vọng của Độc Cô Cửu Dương tan vỡ, Hoàng Phủ Nhàn bên bờ nổi điên.
Vu Nhai đi ra, nói câu khiến người ngất xỉu:
- Các ngươi muốn làm gì? Cướp bóc sao? Đừng quên nơi này chính là Độc Cô gia!
Ai không biết chỗ này là Độc Cô gia? Đứng đối diện toàn là người Độc Cô gia.
Quả nhiên Độc Cô Đỉnh làm nghề tình báo có khác, sau khi mắt trợn trắng thì tim run lên, thầm nghĩ:
- Không đúng!
Vu Nhai nói câu làm người ta ngất xỉu tất nhiên có thâm ý riêng. Vu Nhai đang cảnh cáo đối phương nơi này chính là Độc Cô gia, các ngươi tốt nhất đừng xằng bậy. Nhưng thế lực của Hoàng Phủ Nhàn mạnh hơn Vu Nhai nhiều, chuẩn bị sẵn sàng đến đây, có nói câu đó cũng không ích gì.
Hoàng Phủ Nhàn quát to:
- Tiện chủng, ngươi đừng giả ngu. Hãy giao trọng bảo ra!
Vu Nhai kiên quyết giả ngu tới cùng:
- Trọng bảo? Trọng bảo gì?
Hoàng Phủ Nhàn nhìn Vu Nhai nhàn nhã như vậy tức giận xì khói:
- Tiện chủng, ngươi muốn nguyên khu phố này chôn cùng ngươi phải không?
Hoàng Phủ Nhàn nhẹ phất tay, vô số thuộc hạ quay quanh nàng, bao gồm thiên binh sư bộc phát ra tương khí càng cường đại. Xung quanh vang tiếng kêu rên, một vài hàng xóm cách nhà Độc Cô Chu rất gần bị tương khí ảnh hưởng phát ra tiếng kêu.
Mặt Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh trắng bệch, nếu không phải Vu Nhai đột nhiên đạp một bước tới trước thì bọn họ cũng bị chân thương.
Vu Nhai biến sắc mặt nói:
- Các ngươi muốn gây sự, muốn đối phó với ta thì hướng về một mình ta là được. Nơi này chính là Độc Cô gia, các ngươi làm như vậy có khác gì bọn trộm cắp?
Vu Nhai không còn bộ dạng giả ngu, dường như gã rất giận, chính nghãi nghiêm nghị nói:
- Độc Cô gia nuôi các ngươi là để các ngươi đến hủy diệt tộc nhân sao?
Vu Nhai mới nói xong thì Hoàng Phủ Nhàn cười to bảo:
- Tiện chủng họ Vu, rốt cuộc ngươi không giả ngu nữa? Ha ha ha ha ha ha! Đây là chỗ dựa của ngươi sao?
Nụ cười giây sau biến thành ánh mắt sắc như dao nhìn Vu Nhai chằm chằm, Hoàng Phủ Nhàn cười khẩy nói:
- Ngươi đúng như trong tin đồn, thích giả ngây giả dại, tiếp đó chờ kẻ thù mất lý trì và rối loạn thì ngươi bắt đầu kéo đại nghĩa, giơ cờ lớn. Ngươi thích đứng về phía đạo nghĩa, làm việc trên đỉnh pháp luật, quy tắc. Nói trắng ra là thích bày trò khôn vặt, mấy thứ này vô dụng với ta.
Vu Nhai, Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh biến sắc mặt.
Hoàng Phủ Nhàn tiếp tục bảo:
- Ngươi nghĩ sau khi ta bao vây các ngươi tại sao không ra tay ngay? Đó là ta muốn xem biểu diễn như tên hề nhà ngươi, may mắn ta được trông thấy.
- Nếu ngươi đã thích kéo đại nghĩa, giơ cờ lớn thì hôm nay ta chơi với ngơi, nói đạo lý với ngươi. Thứ nhất, ngươi ngang nhiên vào nhà của ta cướp đồ, giết thuộc hạ của ta, trong quy định Độc Cô gia tộc đủ kết án. Thứ hai, ngươi là người Độc Cô gia nhưng ngang nhiên liên hợp với người ngoài vào Độc Cô gia cướp bóc, quy tắc Độc Cô gia đủ trục xuất ngươi khỏi gia tộc. Thứ ba, sau khi ngươi cướp đồ, chủ nhân ta đây muốn lấy về nhưng ngươi ngang nhiên chống đối, còn dùng thực lực cường đại hủy hoại khu phố xung quanh, tàn sát vô tội, ngươi nênbị xử cực hình!
Điều thứ ba không xảy ra nhưng Hoàng Phủ Nhàn trực tiếp chụp mũ Vu Nhai, nàng cảm thấy những người xung quanh nghe hàng loạt lời nói của nàng hôm nay phải chết. Người đã chết đương nhiên sẽ không ai báo lên, dù có báo lên thì những tử tôn chi thứ thấp hèn nhất không có tư cách khiến cấp trên chú trọng. Chỉ cần Vu Nhai chết, Hoàng Phủ Nhàn tùy tiện qua loa sẽ không gây ra chuyện lớn.
Gia chủ hơi chú trọng Vu Nhai nhưng với điều kiện hắn sống, sau khi hắn chết, Vu Nhai không có bất cứ nội tình coi như chết uổng.
Gió lạnh thổi vù vù, người nghe lời Hoàng Phủ Nhàn nói đều đánh rùng mình, cực kỳ căm hận trừng Vu Nhai. Tuy nhiên các hàng xóm không dám nhúc nhích, không có tư cách hành động.
Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh liên tục biến sắc mặt, cùng nhìn hướng Vu Nhai. Quả nhiên tối nay người đến không phải người tốt, tính kế Vu Nhai từng bước. ẩn ý của Hoàng Phủ Nhàn rất rõ ràng, chó gà không tha . . .
Xung quanh chỉ một người bình tĩnh duy nhất, chính là Vu Nhai.
Vu Nhai khẽ thở dài:
- Ài, Hoàng Phủ Nhàn, đây chính là đại nghĩa mà ngươi nói sao? Không, ta tích kéo đại nghĩa, giơ cờ lớn nhưng ngươi không nên học ta, ngươi kém xa lắc.
Vu Nhai nhàm chán nhìn Hoàng Phủ Nhàn.