Thật là, mấy người này chịu đựng được mọi châm biếm, chế giễu, không lẽ bọn họ là rùa? Hình như Dương Tiên Tuấn còn mạnh hơn bọn họ.
Vu Nhai nhún vai, lắc đầu.
Thôi, bây giờ không phải cơ hội tốt, dù bây giờ Dương gia Kiếm vực hành tỉnh ra tay cũng sẽ bị ngăn cản.
Đúng vậy, Vu Nhai vốn tưởng cá tính nóng nảy của Dương gia Kiếm vực hành tỉnh sẽ không kiềm được xuống tay giết hắn, vậy là hắn có thể đanh trả, đập mấy tên này trước rồi tính. Vu Nhai có thể danh chính ngôn thuật thực hiện lời Khắc Liệt Luân Tư từng nói, tức là không cho làm kỵ sĩ chính thức vậy đánh gục hết kỵ sĩ chính thức. Khi đó Vu Nhai có lý do tranh thủ cơ hội đánh gục nhiều người hơn.
Nhưng trước mắt chưa có cơ hội tốt, Vu Nhai không mấy để bụng.
Muốn đánh gục cao thủ kỵ sĩ dự bị của các hành tỉnh không phải chuyện dễ dàng, bước đầu tiên phải có lý do vô cùng hoàn mỹ. Vu Nhai phải tìm cơ hội nào vừa có lý do vừa có trường hợp?
Vu Nhai trầm ngâm, từ lúc nghe nói bị cấm tham gia trận quyết đấu cuối cùng thánh hội lần này là hắn đã vắt óc suy nghĩ.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, chợt nhớ một điều, vụt ngẩng đầu hối:
- Phải rồi, các ngươi cũng mau vào đi, sắp đến giờ rồi.
Vấn đề của Vu Nhai bây giờ có nghĩ nát óc cũng không ra, hắn chờ bàn bạc cùng Yến đại nhân, Hạng giáo quan.
Nơi này là Huyền Thần điện, có nhiều quy định Vu Nhai không hiểu nên không tìm ra được lỗ hổng gì, càng không biết thái độ các nhân viên cao tầng. Nhưng cho phép kỵ sĩ dự bị xem cuộc chiến thì chắc trong nhân viên cao tầng Huyền Thần điện có hai thanh âm trái ngược nhau, vì trấn an bọn họ mới ra quyết định nhìn như có tình người.
Đây là cơ hội duy nhất cho Vu Nhai.
Không nói thứ khác, chắc chắn lão nhân họ Kiều sẽ giúp Vu Nhai.
Nên biết Vu Nhai là người lão nhân họ Kiều đề cử, nhưng sau khi đề cử không cho hắn cơ hội, đây là mạo hiểm đắc tội lão làm ra quyết định. Có lẽ lão nhân họ Kiều không mấy chú ý nhưng cũng không biết chuyện, nếu không đã chẳng có kết quả hôm nay. Lão nhân họ Kiều đứng ra phản đối một tiếng thì không có lý nào Vu Nhai bị tước tư cách dự thi ngay.
Trưởng lão Huyền Thần điện rất mạnh nhưng nhiều người không thích quản lý, điện chủ muốn tìm bọn họ mở hội cũng không thấy người đâu.
Lữ Nham trầm giọng nói:
- Vu Nhai, hay chúng ta không làm, không tham gia thánh hội chó chết gì đó!
Mọi người cùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, chờ đợi hắn quyết định. Chỉ cần Vu Nhai nói không tham gia là kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu xoay người đi ngay, bọn họ biết rõ có thể tới đây toàn là nhờ công lao của Vu Nhai.
- Nói vớ vẩn cái gì? Tham gia, đương nhiên phải tham gia. Bắc Đầu hành tỉnh chúng ta chỉ là hành tỉnh có cũng được, không cũng chẳng sao. Dù dùng cách này chống đối thì người ta sẽ không chớp mắt cái nào, càng không gây chút gợn sóng. Có vài người giờ đang mong chúng ta rút lui hết.
Vu Nhai lạnh lùng cười:
- Được rồi, tất cả vào đi, bao gồm Tiểu Dạ.
- Biểu ca . . .
Từ khi Vu Tiểu Dạ gặp Vu Nhai đây là lần thứ ba kêu biểu ca, lần này thanh âm làm nũng. Vu Tiểu Dạ không muốn đi ngay, nàng còn muốn tâm sự với biểu ca, nói chuyện sau khi nàng đến Kiếm vực hành tỉnh sống thế nào.
Thánh hội không là gì với Vu Tiểu Dạ, biểu ca không thể tham gia. Vu Tiểu Dạ muốn mạnh lên có nguyên nhân lớn nhất là mong trợ giúp biểu ca chiến đấu.
Biểu tình Vu Nhai nghiêm túc nói:
- Đừng nói nhảm nữa, vào nội điện hết đi, cho mọi người thấy Bắc Đầu ta là chỗ ngọa hổ tàng long, chẳng qua không muốn so đo với người.
Vu Nhai ngắt ngang lời kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu, nói:
- Hơn nữa vài người nói ta không tham gia thì ta sẽ bỏ cuộc sao? Lão tử đã có cách, chắc chắn tới lúc đó chúng ta có thể sóng vai chiến đấu với nhau.
Mắt kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu, Vu Tiểu Dạ sáng lên hỏi:
- Thật không?
- Đã khi nào ta không giữ lời? Đặc biệt là ai đó mỗi lần đều nghi ngờ ta, nhưng lúc nào cũng chứng minh ta là người rất thành thật.
Vu Nhai vừa nói vừa liếc Dạ Tình, Nghiêm Sương. Hai thiếu nữ bực mình vô cùng. Không khí áp lực trong Bắc Đầu hành tỉnh biến mất, nhiều người trầm ngâm. Bọn họ cảm thấy đúng là Vu Nhai không gì không làm được.
Vu Nhai bắt đầu từ tiểu binh thủ thành, không có việc gì là đợc người xem trọng, lần này chúng vậy.
- Thế thì chúng ta đi.
Độc Cô Cửu Tà xuất phát đầu tiên, sau đó là người không thuộc Bắc Đầu hành tỉnh, cuối là đám người Ngọc Vấn Hiền, Tần Song. Tuy Dạ Tình, Nghiêm Sương rất khó chịu với Vu Nhai, muốn đánh hắn một trận nhưng có Vu Tiểu Dạ đứng đây, hai nàng không dám nói nhiều.
Thấy hai biểu huynh muội thân thiết, Dạ Tình thầm mắng:
- Ngươi đúng là siêu lừa đảo. Si tình nam gì? Thế nhân đều bị ngươi lừa, U Hoang tốt hơn. Nhưng U Hoang ở đâu? Không biết U Hoang có đến đế đô không?
Cuối cùng Vu Tiểu Dạ nói:
- Biểu ca, ta ở bên trong chờ biểu ca.
Bên cạnh còn hai kẻ đáng thương Huyết Lệnh, Cự Xỉ, Vu Tiểu Dạ không tiện nói hay làm động tác thân mật gì, cũng không còn nhiều thời gian. Hai người từ biệt.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người tổ kỳ binh. Cự Nham thành viên tổ kỳ binh không phải kỳ binh giả cũng vào nội điện.
Vu Nhai nói với Huyết Lệnh, Cự Xỉ:
- Thật có lỗi, liên lụy các ngươi.
Huyết Lệnh nói:
- Vu Nhai, ngươi nói lời xa lạ vậy? Nếu không có ngươi thì chúng ta thậm chí đừng mơ bước ra khỏi Bắc Đầu, nói gì đến tham gia chung kết cuối cùng. Hơn nữa không nhờ ngươi và Thủy Tinh thì chúng ta đến hôm nay cùng lắm chỉ là tương binh sư.
Cự Xỉ gật đầu lia, tiếp lời:
- Với thực lực hiện tại của chúng ta dù đi vào cũng sẽ bị đá ra ngay.
Tuy Huyết Lệnh, Cự Xỉ tiến bộ siêu nhanh, có công pháp Vu Nhai, Thủy Tinh cho nhưng đến nay không thể đạt tới hoàng binh sư.
Lúc này một thanh âm vang lên từ sau lưng ba người Vu Nhai, Cự Xỉ, Huyết Lệnh.
- Ha ha ha ha ha ha! Vu Nhai, cảm giác như thế nào? Rõ ràng mình có sức lực nhưng không chỗ trút rất khó chịu đúng không?
Chẳng lẽ còn thí sinh chưa đi vào?
Ba người Vu Nhai, Cự Xỉ, Huyết Lệnh ngoái đầu nhìn, ra là Hoàng Phủ Cung.
Đến lúc này thế tử Mông thân vương mới lên tiếng, gã đã đợi hai canh giờ.
- Kỳ thực loại chuyện này cũng không phải tuyệt đối, lần này chỉ là kế hoạch thần binh. Nếu có ai cầu tình thì có lẽ vẫn còn cơ hội tham gia, chỉ cần ngươi chủ động không nhận danh hiệu kỵ sĩ chính thức là được.
Đúng vậy, thánh hội kế hoạch thần binh là chủ yếu, danh hiệu kỵ sĩ chính thức chỉ là một loại thưởng nên lúc trước Yến đại nhân, Hạng giáo quan mới ôm hy vọng lớn. Không ngờ người ta công báo tư thù, chắn bọn họ ở bên ngoài.
- Chỉ cần ngươi xin ta, đồng ý điều kiện của ta thì ta sẽ kêu phụ vương ra mặt cầu tình cho ngươi, sao?
Vu Nhai không thèm quan tâm Hoàng Phủ Cung, nói với Cự Xỉ, Huyết Lệnh:
- Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi. Chết đói, chắc bây giờ đang giảng quy tắc mở hội gì đó, chờ bắt đầu lại đi xem cuộc chiến.