Người kia quỳ một gối xuống nói:
- Đại tướng quân, ta là người của Lộ tướng quân. Sau khi nhận được tin Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị được phái đến điều tra. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nói Dương Như Hóa làm phản, đại quân Ma Pháp đế quốc chiếm lĩnh Kiếm Sơn hùng quan. Không ngờ . . . Không ngờ đại tướng quân uy vũ đã iaỉ quyết hết, đáng vui đáng mừng!
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng hỏi:
- Cái gì? Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị? Các ngươi là người Tuyết Lĩnh cương?
Mọi người căng thẳng. Chẳng lẽ Tư Đồ Ẩn còn sống, không bị Dương Như Hóa phát hiện?
- Đúng vậy!
Vu Nhai hỏi thẳng:
- Ba ngày trước ta phái người qua tại sao đến bây giờ các ngươi mới nhận được tin?
binh sĩ điều tra đáp:
- Ta không rõ ràng. Áng sớm nay Lộ tướng quân mới nhận được tin của kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực, vị kỵ sĩ dự bị đại nhân được bọn họ phát hiện đã hấp hối, nói chuyện xong thì xỉu.
Mắt Vu Nhai sáng rực hỏi:
- Giờ thì sao? Hắn còn sống không?
- Khi ta chạy ra thì vẫn còn đang cấp cứu.
- Cụ thể có chuyện gì? Đừng nói với ta ngươi là điều tra binh không nghe được gì.
Vu Nhai đạp tới trước mấy bước, khí thế vừa tiêu diệt Dương Tiên Tuấn lại phát ra. Binh sĩ bị hù mặt trắng bệch.
- Hình . . . Hình như là do kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Vu Nhai rít hai chữ:
- Thuẫn Lĩnh . . .
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nổi lên sát ý. Vốn bọn họ và Thuẫn Lĩnh hành tỉnh có ân không án sẵn, nếu đúng là thật thì trận chiến này không thể tránh, thậm chí không chết không ngừng.
Kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mặt trắng như tờ giấy, chuyện này rất khó cho gã.
- Đại tướng quân, ba ngày trước ta phái người đi Tuyết Lĩnh cương, nếu thuận lợi thì một ngày đủ đến nơi. Nhưng ba ngày sau hắn hấp hối, xin hỏi có phải người Thuẫn Lĩnh có tội làm trễ chiến cơ không?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nếu không phải tại bọn họ làm chậm trễ thì các vị đại nhân, bao gồm đại tướng quân sẽ không bị nhốt lâu như vậy, Kiếm Sơn hùng quan sẽ không chờ đến bây giờ mới được giải vây, dân chúng bình thường không cần bị quấy rầy hai ngày, bớt đi vài người chết.
- Ta nghi ngờ kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh cấu kết với Dương Như Hóa, là kẻ phản quốc!
Không khí yên lặng, không ai lên tiếng. Nhiều người nghe Vu Nhai nỏi cũng rất tức giận.
Vu Nhai lạnh lùng quát:
- Chúng ta liều mạng chiến đấu tại đây, còn đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đang làm gì? Xin hỏi đại tướng quân, tội của bọn họ có đáng chém không?
Vu Nhai nói chuyện leng keng dứt khoát, đầy sát ý.
Hoàng Phủ đại tướng quân trả lời:
- Đương nhiên nên chém!
- Từ hai ngày trước ta có thể không cần chịu tội trong tù vậy mà kéo dài đến bây giờ, đáng chết. Người đâu, a không, ngươi thông báo với Lộ tướng quân bắt người Thuẫn Lĩnh lại áp giải về Kiếm Sơn hùng quan xử trảm!
Hoàng Phủ đại tướng quân rất tức giận, gã giận nhất là vì chịu khổ trong tù.
Kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh hụt hơi nói:
- Đại tướng quân, ta dùng nhân cách của mình bảo đảm Thuẫn Lĩnh tụet đối không cấu kết với Dương Như Hóa.
Đám người Vu Nhai đi Kiếm Phong lĩnh là do Trần kỵ sĩ giở trò sau lưng, tuy gã không biết kế hoạch cụ thể của Dương Như Hóa nhưng gã biết Dương Như Hóa định lợi dụng quân đội Ma Pháp đế quốc tiêu diệt nhóm Vu Nhai. Điều này rất khó nói rõ, đặc biệt là Dương Như Hóa đã chết. Trần kỵ sĩ yếu ớt nói mấy câu biểu thị bọn họ vô tội.
Vu Nhai cười khẩy nói:
- Không cấu kết? Nếu không có thì sao Bắc Đẩu chúng ta bị phái đi Kiếm Phong lĩnh?
Hoàng Phủ đại tướng quân ra lệnh:
- Được rồi, chờ áp giải bọn họ trở về rồi nói. Tạm thời đừng mở khóa ma pháp cho các kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh.
- Bẩm đại tướng quân, Lộ tướng quân đã mang binh xuất phát đi Bắc Tuyết yếu tắc.
Binh sĩ điều tra đáp:
- Lộ tướng quân nói muốn giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan phải đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc đã trống, buộc Lôi Áo Phu lui binh, khiến kế hoạch của Dương Như Hóa mắc cạn. Nếu không thì Dương Như Hóa nhân dịp đại quân cứu viện giết nhóm đại tướng quân, tuyên bố đã cướp lại Kiếm Sơn hùng quan lập công lớn, đến lúc đó nhóm Lộ tướng quân không nói gì được.
Hoàng Phủ đại tướng quân nói:
- Thì ra là vậy. Đúng đúng, nếu có thể đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc cũng là công lớn.
Lộ tướng quân là một trong ba đại tướng Kiếm Sơn hùng quan, người này không kéo bè kết phái. Lúc Dương Như Hóa vận động kế hoạch không đi chiêu lãm Lộ tướng quân, càng không định giết gã, chỉ xua gã đi.
Hoàng Phủ đại tướng quân tiếp tục bảo:
- Vậy chờ Lộ tướng quân trở về rồi tính.
Hoàng Phủ đại tướng quân dừng một lúc, quay sang nhìn Vu Nhai:
- Yên tâm, dù kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh chạy về Thuẫn Lĩnh hành tỉnh thì lão tử sẽ lôi bọn họ ra chém giúp ngươi.
Đám người Vu Nhai lên tiếng:
- Đa tạ đại tướng quân.
Độc Cô Anh hét lên:
- Nguy rồi đại tướng quân, Lôi Áo Phu đã mang binh quay về Bắc Tuyết yếu tắc, e rằng bên Lộ tướng quân sẽ có trận chiến. Không biết Lộ tướng quân có đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc được không?
- Đại tướng quân, ty chức có một kế. Hay bây giờ chúng ta xuất phát cùng Lộ tướng quân giáp công đại quân Ma Pháp đế quốc?
Người lên tiếng là Trang Võ, gã đến Kiếm Sơn hùng quan định tung hoành một trận ai ngờ mọi chuyện suôn sẻ không cần đánh.
- Tốt, chúng ta xuất phát ngay. Hãy mở khóa ma pháp ra trừ đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh Trần kỵ sĩ.
Kiếm Sơn hùng quan đánh như thế nào đã không liên quan đám người Vu Nhai, bọn họ sẽ không nhiệt huyết xông ra chiến trường, cả đám quay về sân Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nghỉ ngơi. Mọi người hoặc dưỡng thương, hoặc tu luyện. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ còn chưa tiếp nhận hết truyền thừa của Ngọc Nữ tộc.
Đương nhiên có người không bị thương thì sửa sang lại thu hoạch lần này, bao gồm chiến công, không gian giới chỉ thuộc về thánh quang ma kỵ đoàn, vân vân và vân vân. Các tội phạm mỗi người được một phần đủ để bọn họ thăng quan phát tài.
Sau khi chiến tranh kết thúc là tới kỵ sĩ dự bị so đấu, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị dù thắng hay thua đều sẽ rời đi. Các tội phạm không thể đi theo Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị.
Chớp mắt năm ngày qua đi, đối với Kiếm Sơn hùng quan là thời gian không bình tĩnh. Chiến báo từ Bắc Tuyết yếu tắc không ngừng truyền về. Dân chúng lúc trước dân chúng, săn ma nhân hoảng loạn xôn xao, nghe tin báo chiến thắng thì cao giọng ba hoa trong quán rượu. Bọn họ kể ra mỗi trận thắng trong năm ngày qua, cực kỳ hưng phấn.
Trong quán rượu, một người lớn giọng hỏi:
- Ngươi nói thật không? Quang minh thánh nữ bị Vu Nhai đại nhân cởi sạch đồ đè lên người, còn dùng cục gạch huyền binh bản mệnh của hắn vỗ mông người ta?
Một người khác nhỏ giọng hơn:
- Chắc trăm phần trăm, là Lạc hiệu úy nói. Lạc hiệu úy chính mắt thấy Ma Pháp đế quốc dùng ma pháp kính tượng, sau khi Lôi Áo Phu trông thấy ra lệnh không cho ai nói ra ngoài.