Có lẽ bởi vì lớn quá mức, gần như rũ xuống tới chóp mũi Vu Nhai. Thỉnh thoảng còn cà vào mặt hắn. Hương vị nồng đậm ập vào mặt, Vu Nhai cũng không phải là người mù, cũng không có bị viêm mũi, sao có thể không bị hấp dẫn.
Bị hai khối thịt mềm mại gần gũi, được quan sát nhất cử nhất động với cự ly gần như vậy, máu mũi hắn thiếu chút nữa thì phun ra ngoài. Hắn thật không ngờ lúc này còn có diễm ngộ như vậy. Chỉ có điều một quyền này thật sự rất đau.
- Thủy Tinh, hắn rốt cuộc là ai, người của doanh trại nào? Chúng ta trực tiếp bóp nát trứng của hắn rồi trả lại.
Tiễn Linh còn chưa tan cơn giận, nói giống như một nữ thổ phỉ vậy.
- Đừng. Ta tới báo cáo, ta là người tổ Kỳ Binh.
Vu Nhai nhanh chóng kêu lên.
Con bà nó, nữ tử này ác như vậy. Không phải ta chỉ nhìn hai trứng khổng lồ của ngươi thôi sao? Vậy mà ngươi lại đòi bóp nát trứng nhỏ của ta. Thật không công bình. Ít ra cũng phải để cho người ta nhìn kỹ một chút chứ.
- Tới báo cáo, có chứng cớ gì?
- Ở trong túi của ta có chứng cứ.
Vu Nhai nói thật nhanh.
Người có huy chương huyết sắc là Huyền Binh kia lấy túi bị ném dưới đất ra, lấy đồ bên trong ra, nhìn một chút lại nói:
- Hắn thật sự tới báo cáo. Ừ, chắc là sự thật. Nếu không hắn sẽ không vừa cầm kích lại vừa cầm kiếm..
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, nam nhân đã lao về phía gian phòng kia trước nói:
- Hắn thực sự tới báo cáo thì thế nào. Chính hắn làm Thủy Tinh bị thương. Món nợ này nhất định phải trả. Tuyệt đối không thể tha thứ. Cứ phế bỏ hắn, sau đó nói với người phía trên, người này bị ma thú làm bị thương. Suy nghĩ tới chuyện hắn chỉ là một nhân vật nhỏ có kì binh, hẳn sẽ không nghĩ cách bắt chúng ta.
Trong nháy mắt, hai mắt Vu Nhai trợn trừng, nhìn chằm chằm vào người này. Đột nhiên hắn khẽ nhíu mày, cười lạnh mang theo một chút giễu cợt.
Thủy Tinh thấy rõ ràng sự giễu cợt trong mắt Vu Nhai. Trong lòng nàng hoàn toàn không có chút thiện cảm nào đối với Vu Nhai. Nàng biết, nếu quả thật động thủ đối với gia hỏa này, ngày mai tổ Kỳ Binh sẽ không còn tồn tại nữa.
- Tay thợ săn, ngươi nói gì vậy? Người nào trong chúng ta không nắm giữ kì binh, có người nào không bị người ta xem thường chứ?
Thủy Tinh nghiêm mặt nói:
- Nếu như ngay cả chúng ta cũng tự khinh thường chúng ta, vậy chúng ta còn có lý do gì để sinh tồn nữa?
Vu Nhai có chút sững sờ. Sự chế giễu trong mắt hắn chợt biến mất không thấy nữa. Hắn đồng ý với lời nói của nữ nhân đeo mặt nạ tên Thủy Tinh này. Vừa nãy hắn giễu cợt cũng chính là vấn đề này, mà không phải vì Thủy Tinh nghĩ hắn có bối cảnh bộ binh phòng, không sợ bọn họ làm bậy.
Hắn lại không biết Thủy Tinh chính là người trong nghiệp đoàn võ học kia, làm sao biết được Thủy Tinh biết bối cảnh của mình?
- Thủy Tinh nói đúng. Kì binh vốn phải đoàn kết với nhau. Chỉ có điều Thủy Tinh, nàng xem rốt cuộc nên xử lý người này thế nào?
- Buông hắn ra. Nếu hắn tới báo cáo, vậy cho hắn đăng ký, tham gia huấn luyện với chúng ta là được.
Thủy Tinh do dự một chút mới nói.
Đúng lúc, hiện tại gia hỏa này là người của tổ Kỳ Binh. Sau này có thời gian cứ từ từ trừng trị hắn. Mình nhất định phải nắm được kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích trên người hắn. Mình nhất định phải khiến cho hắn phải chịu sỉ nhục gấp trăm lần nỗi sỉ nhục hắn đối với mình lúc đó. Một quả dưa hấu lớn thật đáng chết.
Vừa rồi, lực lượng của hắn là thế nào vậy? Kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích thật sự khủng khiếp như vậy sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Thủy Tinh càng thấy vui vẻ. Nếu không phải trên mặt nàng đeo mặt nạ không có lỗ mắt, sợ rằng mọi người nhất định sẽ thấy được một sự nhiệt huyết. Nghiệp đoàn võ học nhất định phải phát dương quang đại, nhất định phải trở thành nghiệp đoàn mạnh nhất trên đại lục Thần Huyền.
Vu Nhai cuối cùng đã được thả ra. Đúng lúc này, rất nhanh có hơn hai chục người lao vào trong thôn. Mỗi người đều mệt mỏi, thở hồng hộc, nói:
- Thủy Tinh đại tỷ, Huyết Lệnh đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Có người quấy rối sao? Là người này làm sao? Con mẹ nó, các huynh đệ, lên!
Vu Nhai tỉnh táo nhìn hai mươi mấy người này. Rất nhanh hắn đã đoán được thực lực của bọn họ. Không có một người nào đạt được Chưởng Binh Sư. Đó chỉ là một đám người ô hợp. Chỉ có điều bọn họ biểu hiện ra khí thế của một quân nhân đúng nghĩa.
Khóe miệng hắn nhất thời cong lên. Xem ra tổ Kỳ Binh này còn thú vị hơn cả sự tưởng tượng của hắn.
...
- Đây là bảng đăng ký. Điền vào một chút đi. Tốt nhất là điền cặn kẽ một chút. Đến lúc đó sẽ có niềm vui bất ngờ cho ngươi.
Tiễn Linh tức giận ném một tờ giấy cho Vu Nhai. Đối với sắc lang này, nàng có thể có thiện cảm mới là lạ.
Đây là một phòng ở sạch sẽ, được tính là nhà gỗ lớn nhất trong thôn nhỏ này. Tổ Kỳ Binh dùng nó làm địa điểm làm việc. Ở chỗ này tất nhiên không đặc biệt phân phối nhân viên đăng ký. Tất cả đều tự cấp tự túc. Muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Bọn họ có tổng cộng khoảng ba mươi người, cũng không có việc gì làm. Cho nên mấy người trong tổ Kỳ Binh đạt tới Chưởng Binh Sư sẽ kiêm quản lý.
Vu Nhai cầm tờ giấy này, nhanh chóng điền lên. Bút viết như rắn lượn rất nhanh đã điền xong. Hắn đưa trả lại cho Tiễn Linh!
Tiễn Linh nhìn bút pháp của hắn thật ra đúng là cảnh đẹp ý vui. Ấn tượng đối với hắn có chút thay đổi. Chỉ có điều khi nhìn thấy chữ hắn viết, nàng muốn hộc máu.
Đây là chữ sao? Bút như rắn lượn, chữ cũng như rắn lượn. Chỉ có điều nàng cũng không nói nhiều. Những người tham gia quân ngũ, kẻ không biết chữ cũng là chuyện rất bình thường.
Vu Nhai cũng bất đắc dĩ không có cách nào. Hắn tới đây mới hơn ba tháng, có thể viết được chữ đại lục Thần Huyền đã rất tốt rồi.
- Danh hiệu... Thần binh!
Tiễn Linh nhìn một hồi, mắt trợn trừng lên nói. Mấy người đang ngồi ở bên cạnh uống trà cũng trợn trừng mắt.
Ở tổ Kỳ Binh đều sử dụng danh hiệu. Bình thường bọn họ đều lấy loại kỳ binh của mình làm danh hiệu. Dù sao kì binh cũng ít khi chùng lặp. Giống như Huyết Lệnh, kì binh của là một huy chương huyết sắc. Không gọi là Huyết Chương, chắc hẳn vì cảm thấy Huyết Lệnh bá đạo hơn.
Thủy Tinh, dĩ nhiên chính là viên thủy tinh lục lăng giống như hột xoàn phóng đại, có thể bắn ra tơ nhện mà Vu Nhai đã nhìn thấy lúc trước.
Tiễn Linh tỷ tỷ, không cần phải nói khẳng định có liên quan tới mũi tên. Là cái gì thì tạm thời hắn còn chưa biết. Những người này đều có hướng dẫn cho người mới là Vu Nhai nghe. Chỉ có điều bọn họ không nghĩ tới hắn không ngờ lại nói khoác không biết ngượng như vậy, không ngờ đặt danh hiệu thành Thần binh.
- Ta không được dùng danh hiệu này được sao? Lẽ nào nó đã bị người khác giành đăng ký trước sao?
- Giành cái đầu ngươi. Thần binh, thật mệt cho ngươi nghĩ ra được cái tên này. Sử dụng tên kỳ binh của ngươi đi.
Tiễn Linh tức giận nói.