Thật may, Vu Nhai bảo đảm nếu như lão đầu Mê Thành dám khi dễ Tiểu Loan, hắn sẽ đi đánh lão.

Lúc này Vu Nhai ở trong mắt Tiểu Loan chính là đại anh hùng siêu cấp không gì không làm được. Đánh quái lão đầu kia tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Điều này làm cho Tiểu Dịch không nhịn được nhíu mày. Xem ra đầu gỗ Tiểu Loan thật sự chuyển hướng từ ca ca chính quy là hắn tới trên người đại ca ca giả không giống người tốt kia.

Cuối cùng dưới các loại hứa hẹn, Tiểu Loan mới đáp ứng đi tới Mê Thành trước. Vu Nhai ôm nàng đặt lên trên lưng Long Báo, sau đó nói:

- Đi thôi, đại ca ca đưa muội tới Mê Thành. Đúng rồi, Tiểu Dịch cũng đi cùng đi.

- Ta cũng đi cùng sao?

Tiểu Dịch ngẩn người.

- Đương nhiên. Ngươi phải chiếu cố cho muội muội.

Vu Nhai thật sự không hiểu nổi trong đầu nam hài này đang suy nghĩ cái gì.

- Được, ách... Được rồi!

Thật ra Tiểu Dịch cũng rất muốn đi. Đặc biệt là có thể cưỡi Long Báo uy phong vô cùng. Vừa rồi thật vất vả mới lộ ra bộ mặt hài tử, lại bị hắn cố gắng bóp chết.

Vu Nhai lắc đầu. Thực đúng là hai hài tử đáng yêu. Chỉ có điều lần nào gặp cũng đều thiếu chút nữa thì chết.

- Cửu Dã huynh. Ta dẫn theo bọn họ đi Mê Thành. Các ngươi còn có nhiệm vụ, ta không quấy rầy các ngươi.

Lúc này Vu Nhai mới nhớ tới thân phận của hắn. không để ý tới chuyện bọn họ muốn làm gì, chuẩn bị trở về Mê Thành.

Theo Vu Nhai, tất cả nhân loại dưới Thiên Tội Uyên cộng lại, cũng không đáng coi trọng bằng hai hài tử đáng yêu này.

Không phải Vu Nhai đặc biệt thích hài tử, mà Tiểu Loan khiến hắn có cảm giác ấm áp.

- Ách, được...

Độc Cô Cửu Dã gật đầu. Hắn vốn muốn nói nếu không đưa tất cả các hài tử khác đến Mê Thành. Nhưng khi nhìn thấy Vu Nhai hình như không để ý tới các hài tử khác, hắn liền biết điều không nói ra nữa.

- Chờ một chút!

Cuối cùng Độc Cô Cửu Lan đã nói chuyện. Vừa rồi nàng sửng sốt một hồi, hiện tại mới phản ứng được.

Không, nếu không phải Vu Nhai muốn đi, nàng cũng không phản ứng kịp. Từ sau khi Vu Nhai ôm Tiểu Loan, ánh mắt nàng vẫn dừng lại ở trên người hắn. Đầu óc nàng cũng bắt đầu đau.

Không ngờ là hắn? Tại sao có thể là hắn được? Người đó vốn hẳn đã chết ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm lại bất ngờ xuất hiện, lại còn cứu mình, lại một lần nữa cứu các hài tử...

Hóa ra hắn có hình dáng như vậy. So với trong tưởng tượng còn dễ coi hơn nhiều. Thực lực của hắn thật sự thật cường đại, có thể biến thì không thể thành có thể. Dưới Thiên Tội Uyên có rất ít người có thể biết bày mưu nghĩ kế. Người phía trên đều lợi hại như vậy sao?

Giờ phút này, tâm tình Độc Cô Cửu Lan đã hoàn toàn rối tung. Từng suy nghĩ một lần lượt xuất hiện.

- Đúng rồi? Còn gì cần ta giúp một tay không?

Vu Nhai quay đầu lại nói.

Thật ra dáng người Độc Cô Cửu Lan không tệ, nhưng khi nàng đứng cùng ca ca ở một chỗ, nhìn tướng mạo của ca ca nàng liền không nhịn được lại nghĩ tới tướng mạo nàng. Vu Nhai cảm thấy tốt nhất là không cần tiếp tục nghĩ nữa. Lúc đó hắn ngửi thấy mùi thơm của cơ thể nàng còn cảm thấy bộ dạng của nàng không tệ.

Trên mặt Độc Cô Cửu Lan đều bị máu và các loại vết bẩn che phủ. Tóc còn có phần rối bời, nhìn không ra tướng mạo.

- Ta...

Độc Cô Cửu Lan không ngờ không biết nói cái gì cho phải. Tiểu Loan và Tiểu Dịch và nàng thân nhất, vẫn luôn do nàng chiếu cố. Nhưng bây giờ lại có cảm giác bị người ta đoạt đi, nàng còn không biết nói cái gì.

Tim bất tri bất giác đập nhanh hơn. Nàng lại hít một hơi thật sâu nói:

- Ngươi chưa quen với địa hình ở đây. Ta đi cùng với các ngươi.

Nói xong, không biết sao mặt nàng có chút nóng lên. Nàng kín đáo nhìn về phía Độc Cô Cửu Dã nói:

- Đại ca, các ngươi cưỡi trên Thiết Phi Long, mang theo những hài tử khác đi tới nghĩa địa Thiên Tội. Ta và… và đại ca ca Tiểu Loan đi Mê Thành. Rất mau sẽ trở về thôn tập hợp.

- Ách, được rồi. Mọi người phải cẩn thận một chút!

Từ trước tới này, Độc Cô Cửu Dã tương đối nghe lời muội muội. Dường như hắn không phải ca ca, mà là đệ đệ. Cùng là huynh muội, nhưng so với Tiểu Dịch và Tiểu Loan lại khác biệt quá lớn. Từ trước đến nay, chính vì vậy, hắn đều bị gia hỏa Tiểu Dịch này khinh bỉ. Nếu như muội muội đã quyết định, hắn cũng đáp ứng. Hơn nữa theo vị huynh đệ Vu Nhai có thực lực cao như vậy, hắn cũng không cần lo lắng.

- Chờ một chút!

Cuối cùng Độc Cô Tề cũng lên tiếng. Hắn cũng vì sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng được. Trong bóng tối, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi. Hắn vốn cho rằng gia hỏa đáng ghét này sớm đã chết ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm. Thật không nghĩ tới nam nhân thần bí đeo mặt nạ đáng sợ, đáng chết này lại chính là hắn. Càng làm cho Độc Cô Tề tức giận hơn chính là kế hoạch vốn rất tốt lại bị hắn phá hỏng hầu như không còn.

Hai tháng qua, tâm tình Độc Cô Tề vốn không tốt. Bởi vì người thần bí lần trước khiến hắn cảm giác được nguy cơ. Cho nên chạy đi biểu lộ với Độc Cô Cửu Lan. Nhưng Độc Cô Cửu Lan lại trực tiếp cự tuyệt, lý do là bây giờ còn không muốn nói về những này.

Nhưng ngươi xem đi, ngươi xem bộ dạng nàng bây giờ, người này vừa xuất hiện liền thần hồn điên đảo.

Trước đó Độc Cô Tề đã đặc biệt phiền muộn. Hắn vẫn luôn cho rằng Độc Cô Cửu Lan từ chối hắn, nhất định là bởi vì người thần bí kia. Phải biết rằng, mặc dù người thần bí Đã chết hai tháng, thỉnh thoảng còn có thể thấy nàng nhìn Minh Huyễn Cổ Lâm đờ người ra. Thỉnh thoảng lại cùng Tiểu Loan trò chuyện về hắn. Hắn vốn tưởng rằng gia hỏa này khẳng định đã chết, sau một thời gian sẽ tốt hơn.

Nhưng gia hỏa này không những không chết, vẫn lại xuất hiện, còn giả vờ trước mặt Độc Cô Cửu Lan như vậy, thật đáng hận.

- Cửu Lan, thôn trưởng bảo chúng ta đưa các hài tử đi tới nghĩa địa Thiên Tội. Hiện tại để một người ngoài đưa Tiểu Loan và Tiểu Dịch đi, không tốt lắm đâu?

Độc Cô Tề nhìn Độc Cô Cửu Lan nói. Hắn còn không dám làm ra chuyện gì quá đáng.

- Người ngoài? Vu Nhai đã cứu chúng ta, sao có thể là người ngoài được?

Độc Cô Cửu Lan khẽ nhíu mày nói:

- Về phần nghĩa địa Thiên Tội, thật ra cũng giống nhau thôi. Đến chỗ tiền bối Mê Thành, Tiểu Loan và Tiểu Dịch cũng sẽ an toàn. Chỉ là khoảng cách hơi xa chút mà thôi. Thôn trưởng cũng sợ hài tử không hiểu chuyện chạy loạn vào trong Minh Huyễn Cổ Lâm. Thật ra cũng không có chuyện gì. Ta nghĩ tiền bối Mê Thành sẽ không để cho bọn họ chạy loạn.

- Ngươi cũng biết hắn họ Vu, không phải họ Độc Cô. Có quỷ mới biết hắn từ đâu xuất hiện. Hài tử theo hắn, ta cảm thấy lo lắng.

Nghe Độc Cô Cửu Lan nói vậy, Độc Cô Tề không nhịn được trực tiếp biểu lộ sự căm hận của mình.

- Chuyện này...

Thật ra Độc Cô Cửu Lan cũng rất muốn biết vì sao Vu Nhai không phải họ Độc Cô. Nàng không nhịn được nhìn về phía Vu Nhai. Theo nàng, Vu Nhai hẳn nên giải thích một chút, như vậy sẽ dễ hòa nhập với nhân loại trong Thiên Tội Uyên. Độc Cô Tề lo lắng như vậy cũng có đạo lý.