Chỉ có điều, Độc Cô Cửu Lan làm sao có thể để hắn đạt được ý nguyện?
Chỉ cần ngăn cản một thời gian để Thiết Phi Long bay cao hơn một chút, các hài tử sẽ được cứu. Về phần mình, Độc Cô Cửu Lan đã không nghĩ mình có thể sống sót rời đi được. Nàng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục tấn công Dị Ma Nhân!
- Ngươi đang tìm xạ thủ của ngươi sao?
Ngay chớp mắt khi cược đại chiến lại bắt đầu, một giọng nói khe khẽ từ trong bóng tối truyền đến. Một bóng đen chậm rãi đi ra. Chỉ thấy hắn mang mặt nạ, toàn thân mặc áo đen, trong tay vẫn cầm một thanh kiếm màu đen tuyền, dường như phía trên còn có vô số vết nét, đặc biệt quỷ dị.
Dù sao người dưới Thiên Tội Uyên cũng không ra được được. Vu Nhai không sợ U Hoang bị lộ.
Thời điểm Vu Nhai xuất hiện đã căn rất chuẩn. Chính là khi đám hài tử sắp rời khỏi tầm bắn mới ra. Đám người Độc Cô Cửu Lan lại sắp phải chịu chết.
Quả nhiên, tất cả Dị Ma Nhân đều dừng lại. Ánh mắt bọn họ rơi vào trên người hắn, sau đó chậm rãi trở nên khẩn trưởng. Chỉ thấy trong tay người đeo mặt nạ thần bí còn nắm hai thi thể. Không ngờ chính là những xạ thủ đã ẩn nấp ở trong bóng tối.
- Thật đáng tiếc. Bọn họ đều đã chết.
Vu Nhai tiện tay ném hai thi thể đến trước mặt tên chuẩn tướng Dị Ma Nhân, sau đó không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp đi về phía bên cạnh thi thể Dị Ma Nhân có vẻ như vừa bị Độc Cô Tề giết chết kia. Hắn nhẹ nhàng hút một cái. Một khối thiết phiến nhỏ bay ra.
Độc Cô Cửu Lan đứng gần đó, con ngươi chợt co lại. Nàng không nhịn được nhìn về phía Độc Cô Tề.
Vu Nhai cũng nhìn về phía Độc Cô Tề:
- Vị huynh đệ này, thật sự không có ý gì. Vừa rồi nhanh hơn ngươi một chút, cướp cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi. Chỉ có điều động tác của ngươi vừa rồi thật lợi hại. Thân thể ngã ngược như vậy còn có thể xuất kiếm. Bội phục bội phục.
Trong nháy mắt, mặt Độc Cô Tề lúc trắng lúc xanh. Vừa rồi hắn chính là đánh về phía Độc Cô Cửu Lan, đưa lưng về phía Dị Ma Nhân, đâu có thể xuất kiếm. Nam nhân đeo mặt nạ trước mắt này rõ ràng đang châm chọc chuyện hắn tranh công.
Đương nhiên, hắn cũng có thể trở tay kiếm, nhưng nhất định phải có linh giác nghịch thiên, mới có thể đoán được hướng đi của Dị Ma Nhân. Đồng thời, giữa không trung sao có thể tùy tiện trở tay kiếm được.
Điều khiến Vu Nhai cảm thấy kỳ quái là tại sao Độc Cô Tề lại quay lưng về phía Dị Ma Nhân?
Nếu như dưới tình hình chung, nhất định sẽ mặt đối mặt với người công kích. Khi đó vừa bảo vệ mình, đồng thời cũng có thể ra tay.
Trừ khi hắn biết bản thân hắn sẽ không có việc gì, mới có thể theo bản năng để lộ lưng ở một hướng khác. Như trên chiến trường mà nói, chỉ có thể giao phía sau lưng mình cho chiến hữu. Nhưng người trước mắt này lại giao phía sau lưng mình cho Dị Ma Nhân. Đây tính là chuyện gì?
Đương nhiên, Vu Nhai cũng sẽ không bởi vì vậy mà nói người này có vấn đề. Có thể là kinh nghiệm thực chiến của người này thật sự không tốt. Cũng có thể trong thời khắc nguy hiểm không kịp phản ứng.
Nhưng không ngờ gia hỏa này lại cướp công lao của mình. Tuy rằng vị Độc Cô Cửu Lan trước mắt này rất có thể là một người quái dị. Nhưng người này vô sỉ như vậy, vẫn làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Bản thân Vu Nhai có thể vô sỉ, không có nghĩa là thích người khác vô sỉ.
Cho nên, hắn vốn có thể từ phía xa thu hồi mảnh vụn của Thần Nỏ Tinh Linh, nhưng lúc này hắn mới thu hồi.
Đương nhiên, nếu như Vu Nhai biết biểu hiện của Độc Cô Tề lúc ở trong lãnh địa Dị Ma Nhân lúc nào cũng lôi kéo Độc Cô Cửu Lan không cứu mình, chắc hẳn sẽ càng yên tâm thoải mái hơn. Nói không chừng hắn còn có thể còn đạp thêm mấy cái thật mạnh.
Đã nói rõ ràng như vậy, Độc Cô Cửu Lan tất nhiên ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nàng khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. Vào thời điểm nguy hiểm như vậy, Độc Cô Tề làm tùy tiện cho có lệ cũng là chuyện rất bình thường. Lại nói, Độc Cô Tề cũng phải cần liều mình ngăn cản công kích của Dị Ma Nhân.
- Ngươi là ai?
Người đầu tiên đạt câu hỏi vẫn chính là Độc Cô Tề. Trong mắt hắn dường như muốn phun lửa.
- Người trợ giúp các ngươi!
Vu Nhai lười trả lời nhiều, mà trực tiếp vòng qua bọn họ, đi về phía chuẩn tướng Dị Ma Nhân. Lúc này thủ hạ của vị chuẩn tướng này vẫn rất cường hãn. Chỉ có hai người trúng phải ma pháp của Thiết Phi Long ma pháp, nhưng thương thế rất nhẹ. So với đám người Độc Cô Cửu Lan quả thực có thể không đáng kể. Nếu như không phải mình xuất thủ, khiến đám người Độc Cô Cửu Lan mất đi Thiết Phi Long, sợ rằng không kiên trì được nửa phút.
- Nhân loại, ngươi đáng chết!
Chuẩn tướng Dị Ma Nhân nhìn chằm chằm vào hắn. Đám Dị Ma Nhân xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ khiến nhân loại đã phá hỏng chuyện tốt của bọn họ thành tám mảnh.
- Thật đáng tiếc. Kẻ chết chắc là... các ngươi!
Vu Nhai nói, không ngờ không chút do dự ra tay. Một người thực lực chỉ mới đạt Hoàng Binh Sư ngũ đoạn, khi đối mặt với mấy Dị Ma Nhân đều là Hoàng Binh Sư và một Hoàng Binh Sư đỉnh phong, không ngờ lại chủ động ra tay? Quá kỳ lạ. Thật sự khiến cho người ta không tưởng tượng được.
Bởi vì không tưởng tượng được, Dị Ma Nhân gặp bi kịch.
Ở trong mắt đám người Độc Cô Cửu Lan, chỉ thấy nam nhân đeo mặt nạ thần bí đột nhiên giống như lỗ mãng đi tới trước mặt chuẩn tướng Dị Ma Nhân. Sau đó hắn đột nhiên biến mất một cách quỷ dị, tiếp đó lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh một Dị Ma Nhân. Hơn nữa còn xuất kiếm một cách quỷ dị...
Tên Dị Ma Nhân kia càng quỷ dị hơn. Không ngờ hắn giống như choáng váng, cũng không nhúc nhích để người đeo mặt nạ thần bí kia giết!
- Này...
- Kế tiếp là ngươi!
Giọng điệu Vu Nhai vẫn lạnh lùng. Hắn chợt quay sang ra tay với một Dị Ma Nhân khác. Hắn cũng lập tức biến mất, tiếp đó là xuất hiện ở bên cạnh Dị Ma Nhân kia. Dị Ma Nhân kia cũng chết. Điều duy nhất không giống chính là, Dị Ma Nhân này còn có thể có chút phản ứng.
- Kế tiếp là ai?
Giọng nói Vu Nhai đã không phải chỉ là sự lạnh lùng nữa, mà giống như tử thần đòi mạng. Trong nháy mắt hắn lại tới gần Dị Ma Nhân tiếp theo...
- Gào...
Đúng lúc này, chuẩn tướng Dị Ma Nhân gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Dường như hắn nghiền nát ma chú, khiến các tướng sĩ Dị Ma Nhân đang ngẩn người, lúc này mới tỉnh mộng. Chỉ có điều kiếm của Vu Nhai đã đâm vào mi tâm của Dị Ma Nhân thứ ba. Cho dù bọn họ có tỉnh táo thế nào cũng không kịp phản ứng nữa.
Dị Ma Nhân thứ ba... Chết!
Kế tiếp, Vu Nhai lại ung dung lùi lại phía sau, ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người Độc Cô Cửu Lan. Hắn không có cách nào xuất thủ nữa. Nếu kiếm ý của u linh và tướng khí bị tiếng hét của chuẩn tướng Dị Ma Nhân phá vỡ, tất nhiên hắn không giết nổi nữa.
Giờ phút này, mọi người dường như đã quên cả hít thở, giống như ba Dị Ma Nhân đã chết kia.