Đạt được Hoàng Binh Sư, ý thức đã sớm dung hợp cùng Kiếm Linh. Vu Nhai đã quen việc dễ làm, trực tiếp đem ý thức nhập vào trong linh thể Phong Doanh.
Trong nháy mắt, Vu Nhai cảm thấy mình tiến vào trong cuồng phong, thoáng chấn động một chút sau đó đi tới. Chỉ thấy trong gió hình như có thêm một chút không phù hợp. Đều là gió, chỉ là trong gió mang theo kiếm ý rất mạnh. Nhất định là kiếm tâm. Gió của Phong Doanh mang theo tính chất của đạo kiếm tâm kia.
Vu Nhai cũng không cần Phong Doanh chỉ dẫn, vận dụng khí lực của Hoàng Đạo Vô Cực.
Gió xung quanh lập tức biến thành binh sĩ. Phong Doanh vốn chính là Kiếm Linh bản mạng của Vu Nhai. Những con gió này quả thực khống chế rất thuận tiện. Chỉ cần một đạo kiếm tâm này...
Nếu lúc trước ở trong Kiếm Ảnh Trận nhận được nó, hắn có thể khiến nó ra ngoài, vậy hôm nay tất nhiên không thành vấn đề.
Ầm...
Trong nháy mắt ý thức của Vu Nhai dung hợp. Sau đó tất cả gió xung quanh cũng thay đổi. khí lực tăng thêm một đạo khí tức này, tất cả gió đều biến thành tính chất của đạo kiếm tâm kia. Đương nhiên, Phong Doanh vẫn mềm mại như cũ.
Ý thức gia nhập vào trong cơ thể Phong Doanh. Lúc này Phong Doanh cuối cùng đã biến hóa, chuyển thành Thánh Kiếm Linh bát giai.
Trong lòng Vu Nhai vô cùng phấn chấn, lại tiến vào trong U Hoang Kiếm Linh. Sau cùng, hắn nhìn về phía Thôn Thiên Kiếm cuối cùng.
- Thế nào, ngươi không cần nhờ ta, bản thân có thể hoàn toàn dung hợp với kiếm tâm sao?
Oong...
Thôn Thiên Kiếm hình như rất buồn bực phát ra một tiếng động, run rẩy một cái, hình như còn đang chơi trò ưu việt. Nhưng cuối cùng nó vẫn tiếp nhận ý thức của Vu Nhai. Điều này chứng minh, Thôn Thiên Kiếm chỉ là huyền kiếm bản mạng của Vu Nhai. Cho dù nó có lợi hại hơn nữa cũng không thể thay đổi được sự thực.
Lần đầu tiên Vu Nhai thật sự gần kề với Thôn Thiên Kiếm. Một khí tức thương tang ập vào mặt.
Xung quanh là sương mù mờ ảo, phù văn bay loạn. Vu Nhai nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả mọi thứ bên ngoài.
Hình như có cảm giác loại thành thạo, nhưng không biết đã thấy qua ở chỗ nào. Đúng vào lúc này, Vu Nhai lại mở mắt, dường như cảm giác được điều gì. Đầu hắn lặng lẽ nhìn nghiêng sang một bên. Trong nháy mắt, mắt hắn như muốn lồi ra.
Chỉ thấy ở sâu trong sương mù mơ mơ hồ hồ hình như có một đạo thân ảnh. Thân thể hình chữ S kia nói cho Vu Nhai biết, đó là một thân ảnh nữ tính.
Vu Nhai ngây người, ngơ ngác nhìn thân thể trong sương mù phía trước. Tiếc hận sương mù cũng không bởi vì hắn huy động mà tản đi, vẫn mờ mờ ảo ảo...
- A, ngươi làm gì vậy?
Đột ngột, Vu Nhai cảm giác đầu mình dường như bị cái gì đó đánh trúng, đau thiếu chút nữa thì chết.
Ngay khi hắn kêu lên, dường như cũng nhìn thấy được hai ánh mắt sáng như điện. Thân hình chữ S ở trong sương mù phía trước xuất hiện thêm hai con ngươi!
Trong nháy mắt đó, Vu Nhai chỉ cảm thấy sự sắc bén, chìm sâu vào mênh mông.
Đương nhiên, còn rất đẹp. Ánh mắt kia thực sự giống như điện, theo người khác là tia chớp điện. Vu Nhai cảm thấy tương đối đặc biệt, cảm giác như phóng điện...
Đẹp khiến người ta không thở nổi. Người nắm giữ ánh mắt như vậy, dù thế nào cũng sẽ không liên quan với chữ xấu.
- Thôn Thiên Kiếm, nàng đang ở đâu? Thật ra chúng ta có thể nói một chút. Nàng xem thiên phú ta thật sự không tệ. Sẽ có một ngày trở thành cao thủ. Đến lúc đó không muốn cũng sẽ gặp mặt. Vậy không bằng hôm nay nàng tự mình chỉ điểm ta, để ta nhanh chóng trở nên hung mãnh. Như vậy ta cũng có thể trợ giúp nàng nâng cao khí lực không phải sao? Giống như kiếm tâm này, chỉ cần ta có khí lực mạnh hơn, nàng nhất định cũng có thể dung hợp với kiếm tâm mạnh hơn không phải sao?
Vu Nhai cũng không chờ Thôn Thiên Kiếm trả lời, lại trực tiếp kêu lên.
Lúc này, bóng đen hình chữ S ở trước mắt hắn đột nhiên tan mất, còn dư lại chỉ là chút sương mù mơ hồ và phù văn đang bay lơ lửng mà thôi.
Trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy tiếc nuối. Đối với chuyện trước đây Thôn Thiên Kiếm không giúp bản thân và Thủy Tinh, Vu Nhai không thèm để ý tới. Không phải nó cũng đã bồi thường rồi sao?
Lúc này thấy huyền linh hư hư thực thực, hắn tạm thời che giấu sự không hài lòng của mình trước đó, dự tính dụ dỗ nàng đi ra.
- Có phải nàng không mặc quần áo nên không thể đi ra hay không? Chỗ của ta có, ta cho nàng là được chứ gì... Ta nhổ vào, đau quá. Nàng không ra cũng không cần làm như vậy chứ? Trước mặt chúng ta không phải còn ở gần nhau cả đời sao? Còn gắn với nhau hơn cả keo với sơn. Lại nữa. Dừng lại dừng lại. Ta còn phải dung hợp kiếm tâm. Nếu còn đánh nữa, ta sẽ ở lỳ chỗ này không đi.
Vu Nhai kêu lớn. Thôn Thiên Kiếm cần phải thật sự dung hợp cho tốt, như vậy hắn có thể tận tình đùa giỡn. Đối với chuyện đùa giỡn cùng Thôn Thiên Kiếm, trong lòng Vu Nhai tương đối không áp lực.
- A, thật sự có hiệu quả sao?
Đương nhiên, Vu Nhai không phải là kẻ điên cuồng thích bị ngược, thích Thôn Thiên Kiếm phát động công kích đối với hắn, mà là lúc đầu óc hắn đau đớn, lại có thể cảm giác mức độ dung hợp cùng Thôn Thiên Kiếm tiến thêm một bước nhỏ. Mặc dù chỉ là từng bước nho nhỏ, lại làm cho Vu Nhai thấy được hi vọng.
Đã có hi vọng, vậy liên tục duy trì. Trong nháy mắt Vu Nhai biến thành kẻ nói nhảm, chịu đựng đau đớn, liên tục duy trì mồm mép ba hoa kêu loạn.
Tiếc rằng Vu Nhai quá kiêu ngạo, cuối cùng lại còn ngồi xếp bằng xuống, khiến cho Thôn Thiên Kiếm phát hiện ra vấn đề. Kết quả không quan tâm Vu Nhai nói thế nào, Thôn Thiên Kiếm vẫn không phát động công kích, chuẩn bị cho Vu Nhai thực sự mất mặt.
Nhưng Vu Nhai vẫn cười. Chí ít trước mặt lại có một chiêu có thể đối phó với Thôn Thiên Kiếm.
- Nói đi, cho dù nàng không tiếp tục mưu sát chồng, chung quy cũng phải để ta giúp nàng xoa ngực, a, là dung hợp kiếm tâm chứ?
Vừa rồi Vu Nhai đã từng nói không biết bao nhiêu lời vô nghĩa. Hiện tại nói tới nói lui vẫn là bộ dạng lưu manh này. Hắn không thu miệng lại được. Ngay cả mưu sát chồng đều không nhịn được mà nói ra. Khi lời này vừa ra khỏi miệng, Vu Nhai l
p tức cảm giác sương mù và phù văn xung quanh trực tiếp bạo động. Hắn vội vàng thu nhỏ miệng lại. Nếu không, làm không tốt Thôn Thiên Kiếm thật sự sẽ liều mạng. Tính tình nàng thật sự không tốt. Vẫn là lão bà Thủy Tinh dịu dàng hơn.
Cuối cùng, Vu Nhai trầm mặc được một chút, mới đưa ý thức phân tán ra ngoài, lĩnh hội thế giới này!
Trong nháy mắt, Vu Nhai chỉ cảm thấy mình giống tiến vào vũ trụ vực sâu. Có thể nói là hố đen. Chỉ có điều hố đen này là màu trắng, tự do ở trong sương mù giống như cái miệng há lớn, chờ đợi cắn nuốt tất cả.
- Đây là bản chất thật sự của Thôn Thiên Kiếm sao?
Vu Nhai thì thào tự nói, không ngờ lấy ngón tay làm kiếm, đột nhiên bắt đầu luyện tập Thôn Thiên Nhất Thức. Cùng lúc đó, xung quanh vốn có sương mù không ngừng cuồn cuộn chợt dừng lại, hình như không muốn quấy rầy Vu Nhai.
Từ từ, Vu Nhai lại từ Thôn Thiên Nhất Thức bắt đầu chuyển hóa, thành kiếm kỹ của Phong Doanh và U Hoang...