Thân thể nàng theo bản năng run lên một cái. Nàng rất muốn giống như nữ nhân khác, bộ dạng hệt một con chim nhỏ kinh hãi nhảy ra. Thậm chí nàng có cả kích động muốn nhảy ra này. Nhưng nàng là nữ đại đế lại thêm tích cách ma nữ ngăn chặn tâm tình tiểu nữ nhân. Nàng lại nói:
- Sợ cái gì. Không phải còn có chàng nữa sao? Ta bước đi mất thăng bằng, đã có chàng đỡ. Lại nói, không có người đào tạo, nó còn có thể lớn lên. Tương lai nói... nói không chừng còn có thể lớn hơn nữa...
- Oong...
Trong nháy mắt, thú huyết trong cơ thể dưới con mắt của Nguyệt Lâm Sa điên cuồng xông tới, cảm giác hoàn toàn không khống chế được.
Nữ đế này, hiện tại nàng chính là đang câu dẫn mình. Mình có nên khống chế hay không? Khống chế muội hắn à? Chuyện này có thể khống chế được sao?
Không biết vì sao, sự điên cuồng trên bàn đàm phán lúc ban ngày, hiện tại lại điên cuồng dâng lên. Cũng chính là ba chữ sinh hài tử. Ba chữ này nhìn có phần không có gì, nhưng ở dưới bầu không khí này, ở con mắt câu nhân của Nguyệt Lâm Sa, thật sự khiến người ta phát sinh ý nghĩ kỳ quái...
- Thế nào? Còn nói là chàng không lừa ta. Chàng không thích lớn sao?
Ánh mắt Nguyệt Lâm Sa dần dần trở nên mê muội. Cảm giác say trước đó lại lần nữa dâng lên. Lúc này, nàng cũng cảm giác không khống chế nổi mình nữa. Thật vậy. Sau khi trở thành nữ đại đế, nàng phải chịu áp lực quá lớn. Nàng cần có một chỗ dựa, cũng cần thỉnh thoảng điên cuồng.
Nhưng nàng chỉ có thể điên cuồng ở trước mặt nam nhân nàng yêu mến...
- Nàng đang câu dẫn ta? Nàng muốn cùng ta sinh hài tử sao?
- Vừa rồi là ai nêu ra đề tài này trước chứ? A?
Nguyệt Lâm Sa hoàn toàn không tỏ ra yếu kém trả lời.
Ý của nàng là, lão nương cũng không có câu dẫn ngươi. Trọng tâm câu chuyện là do ngươi bắt đầu trước. Chính ngươi dựng lên trước. Cũng không nên nghĩ người ta xấu xa như vậy. Tối hôm nay đế quốc Ma Pháp chúng ta lại không có kế hoạch câu dẫn ngươi sinh hài tử gì cả...
Đến lúc này, nếu như Vu Nhai còn không có động tác gì, vậy thì hắn không phải là nam nhân đi. Hắn trực tiếp mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ thắm của Nguyệt Lâm Sa. Động tác tràn ngập bá đạo. Rất nhanh đôi môi lại tách ra. Hắn hung hăng nói:
- Không sai. Chính là ta bắt đầu trước. Ta chính là thích dáng người của nàng. Tối hôm nay ta sẽ lột trần nàng...
- Không. Tối hôm nay là ta muốn lột trần chàng. Tiểu binh chàng chính là nam nô của Nguyệt Lâm Sa ta...
Nguyệt Lâm Sa nói, sau đó cũng giống như Vu Nhai mạnh mẽ hôn lại, đồng dạng tràn ngập sự bá đạo của nữ đế. Trên phương diện này, nàng vẫn luôn đấu với Vu Nhai. Từ trước đến nay nàng cũng không tỏ ra yếu kém. Lần trước thời điểm ở đế quốc Ma Pháp, nàng còn bị thua rất thảm. Hiện tại nàng muốn đòi về.
- Vậy thử xem ai mới là nô.
- A... Thả ta xuống. Chắc hẳn phải do nữ đế ta ôm chàng mới đúng...
- Nàng thử nhìn lại một chút xem, có thể ôm một Thần Vương như ta đây hay không...
Vu Nhai trực tiếp sử dụng thực lực ép nàng, lại nói:
- Hiện tại, nàng tốt nhất là cầu xin ta tha thứ, không chừng bản Thần Vương đại nhân còn có thể ôn nhu một chút. Đúng rồi. Nàng cho rằng nàng có thể để cho một cao thủ Thần Vương trở thành nam nô của nàng sao? Nữ đế à nữ đế, tự tin là chuyện tốt, nhưng vô cùng tự tin chính là kiêu ngạo.
- Thần Vương thì thế nào? Thần Vương cũng có thể ép khô.
- Ép khô? Chỉ dựa vào thân thể này của nàng thôi sao? Nếu như nàng tu luyện Huyền Binh đạo, ta còn có chút lo lắng. Nhưng hiện tại với thân thể ma pháp sư yếu ớt như nàng... Hắc hắc!
Vu Nhai nhìn Nguyệt Lâm Sa bị hắn ngang ôm hông, cười hắc hắc.
- Cũng đã nói không liên quan gì tới Thần Vương. Lão nương có thiên phú dị bẩm...
Ầm...
Cửa phòng của Nguyệt Lâm Sa bị Vu Nhai đạp ra. Đám người ở bên trong cũng không biết đã sớm chạy đi đâu. Vu Nhai sải bước chân ôm Nguyệt Lâm Sa đến trong khuê phòng tạm thời của nàng, sau đó nặng nề ném nàng tới trên giường...
Rẹt...
Tiếng quần áo bị xé rách đầu tiên vang lên. Không chỉ là y phục của Nguyệt Lâm Sa. Như vừa rồi Nguyệt Lâm Sa cũng đã nói, nàng muốn lột sạch y phục của Vu Nhai. Nếu như tiểu binh đáng chết này xé y phục của nàng, nàng tất nhiên sẽ không khách khí xé ngược trở lại. Nàng muốn chiến đấu!
Lại sau đó, nữ đế Nguyệt Lâm Sa đáng thương tất nhiên là thất bại thảm hại. Cái gì mà muốn Vu Nhai biến thành nam nô của nàng. Sự thật rất đáng tiếc. Chỉ một lát sau, nàng đã bị tên tiểu binh Vu Nhai này giết tới mức quăng mũ cởi giáp. Cảm giác đau đớn của lần đầu tiên làm cao thủ ma pháp như nàng còn có thể chịu đựng được. Nhưng vui sướng sau đó, cũng khó có thể chịu được.
Hắc. Vui sướng còn cần phải nhịn sao? Nhưng bây giờ tình hình này khiến nàng không đành lòng cũng chịu thua. Mặc dù thua nàng vẫn cắn răng thật chặt, kiên quyết không chịu mở miệng, kiên quyết không chịu thua...
Thật sự có thể nhịn xuống, không mở miệng sao? Thật đáng tiếc, một lát sau, âm thanh vẫn khó có thể áp chế được đã phát ra. Sau đó đầu óc càng lúc càng trống rỗng. Cuối cùng chỉ còn lại có vui sướng nguyên thủy nhất. Chậm rãi, nàng buông lỏng, nàng hưởng thụ...
Trong đầu, từng hình ảnh theo đó lướt qua...
Lúc mới gặp ở Bắc Đấu, ở vương đô Lạc Thiên, Cốc Phản Nghịch, Ma Pháp Đế Đô, di tích viễn cổ, Ma Thiên Nguyên Giới...
Nàng đột nhiên nhớ lại, rơi lệ. Đó là nước mắt hạnh phúc. Không quan tâm tương lai thế nào, hiện tại nàng cứ từ từ hưởng thụ. Không, tương lai ở trên người bản thân nam nhân hiện tại này. Hắn nhất định có thể giải quyết hoàn mỹ tất cả nguy nan. Nhất định là vậy!
- Thế nào? Không tiếp tục sao? Ta còn chưa có thua...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, gian phòng trở nên yên tĩnh. Nguyệt Lâm Sa ghé vào trên ngực Vu Nhai có khí vô lực hỏi.
- Nàng cũng đã nhận thua, ta lại tiếp tục tàn phá nàng nữa, thì thật không hợp lý, hợp tình.
Vu Nhai ôm lấy thân thể như ngọc của Nguyệt Lâm Sa, nằm ở trên giường ấm. Lúc này hắn cũng trở nên đặc biệt bình tĩnh. Trên thực tế hắn cũng giống như Nguyệt Lâm Sa vừa rồi, nhớ lại mọi chuyện trước đó một chút. Hóa ra, từng chuyện trải qua đã sớm đã buộc chắn hắn cùng nữ nhân giống như ma nữ hiện đang ở trong lòng hắn. Hóa ra tối nay cũng không phải là đột ngột tập kích, chỉ là chuyện nước chảy thành sông...
- Cái gì, ta chịu thua sao? Ta làm sao có thể chịu thua được?
Nghe được Vu Nhai nói vậy, Nguyệt Lâm Sa giống như một chú thỏ bị hoảng sợ, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Bốp...
Vu Nhai vỗ mạnh nên bầu ngực tròn lẳn của nàng:
- Vừa rồi nàng rõ ràng đã cầu xin ta tha thứ. Giờ nàng còn dám nói không nữa hay không hả?
- Ôi... Không. Không chính là không có.
Giọng nói Nguyệt Lâm Sa rất suy yếu, nhưng vẫn mang theo sự quật cường.
- Nếu không làm lại. Tới lúc đó, ta sẽ dùng ma pháp ghi lại...
- Chàng đúng là biến thái.
Nguyệt Lâm Sa trực tiếp cắt ngang lời Vu Nhai nói, thoáng cái lại biến thành bộ dạng một con mèo hoang nhỏ. Nhưng bây giờ nàng đã thực sự chột dạ