Mọi người bao gồm cả Độc Cô
Khúc Phong liền biến sắc. Nếu như bọn họ nhớ không nhầm, đó là giọng nói của Thần Vũ Thần Hoàng, cũng chính là tổ gia gia Huyền Binh.
Nhìn chằm chằm vào Thiên Bằng Hoàng, Độc Cô Khúc Phong nói:
- Thần Vũ Thần Hoàng đã sớm ẩn nấp ở gần đây sao?
- Không sai. Hắn ẩn nấp ở trong binh trận Huyền Binh Đại Đế do ta khống chế ở phía dưới.
Thiên Bằng Hoàng đắc ý trả lời. Tắn mặc dù có thể bình tĩnh cùng Độc Cô
Khúc Phong quyết chiến, không mấy để ý tới Thời Hoàng và Không Hoàng,
chính vì hắn biết Thần Vũ Thần Hoàng đang ẩn nấp ở phía dưới, biết Vu
Nhai trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của đế quốc Huyền Binh hắn. Hắn
lại chợt nói:
- A, cái gì vậy? Tiểu tử họ Vu điên rồi sao?
Thiên Bằng Thần Hoàng vừa đắc ý hết. Nhưng đột nhiên hắn lại ngây ngẩn
cả người. Đúng vậy, trong lúc bọn họ đang nói chuyện lại có thể phát
sinh ra rất nhiều chuyện. Nói ví dụ như Thần Vũ Thần Hoàng đuổi kịp Vu
Nhai. Sau đó, Vu Nhai lại đột nhiên ở trên không trung giống như gió bão lao đi...
Trở lại thời điểm khi Vu Nhai mới vừa từ trong không trung nguyên tố cuồng bạo rơi xuống...
Ở phía trên. Vu Nhai thay đổi vị trí Lục Thiên Thần Ấn, để thời điểm rơi xuống không đến mức vẫn rơi vào trong Huyền Thiên Binh Trận. Mà hắn rơi về phía phiến đá thần bí kia đang chỉ dẫn. Sau đó, dĩ nhiên hắn lại
trốn ở trong Lục Thiên Thần Ấn. Kế tiếp nữa tất nhiên là theo trọng lực
nhanh chóng rơi xuống. Tuy nói rằng Huyền Binh Giả trốn trong tiểu thế
giới Binh Linh rất an toàn, lại không có cách nào tiếp tục phát huy bất
kỳ lực lượng nào... Vẫn là lấy ví dụ con rùa. Trốn vào trong tiểu thế
giới Binh Linh giống như rùa trốn ở trong vỏ rùa. Tuy rằng bảo vệ mình,
nhưng lại không thể động.
Nhưng không thể động không có nghĩa là không thể nhìn. Cuộc chiến đấu
của Thần Hoàng phía bên kia, hắn đều nhìn thấy ở trong mắt. Trong tiểu
thế giới Binh Linh của Độc Cô gia chủ quả nhiên vẫn cất giấu một lão
Thần Hoàng Độc Cô gia. Hình như chính hắn đã từng ngăn chặn Thần Hoàng
của đế quốc Huyền Binh và dân Cổ Duệ.
Nhưng thời điểm hắn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghe được giọng nói của Thần Vũ Thần Hoàng.
Sau đó, hắn thấy được một đạo lưu quang từ trong Huyền Thiên Binh Trận
lao ra. Lúc này, Lục Thiên Thần Ấn đã cách mặt đất không quá xa. Tuy
rằng còn đang ở trong bầu trời cuồng bạo. Nhưng nếu như bây giờ từ trong Lục Thiên Thần Ấn chạy ra, tính mạng vẫn được bảo đảm. Nói đúng hơn là, Lục Thiên Thần Ấn đã rơi xuốngchỗ nguyên tố cuồng bạo không đến mức uy
hiếp được hắn.
- Mẹ nó, ai nói trên đại lục Thần Huyền không có mấy Thần Hoàng chứ? Thoáng cái đã xuất hiện nhiều Thần Hoàng như vậy.
Khi Vu Nhai thấy đạo lưu quang này, cũng nghe được giọng nói của Thần Vũ Thần Hoàng, hắn không nhịn được mắng một câu.
Sau đó, Vu Nhai không chút do dự từ trong Lục Thiên Thần Ấn nhảy ra
ngoài. Hắc, ở bên trong Lục Thiên Thần Ấn có thể tạm thời an toàn. Nhưng ai dám cam đoan đế quốc Huyền Binh không phá nổi Lục Thiên Thần Ấn. Lại nói còn có Luyện Chân Thần. Nếu như bị dẫn dụ vào trong Huyền Thiên
Binh Trận, Độc Cô gia sẽ rất bị động.
Nếu như vậy, còn không bằng bỏ trốn. Nhưng làm thế nào có thể chạy ra khỏi ma trảo của Thần Hoàng?
Vấn đề này đối với một Thần Tướng mà nói dường như vô cùng nan giải...
Đúng vậy, nếu như là ở nơi khác, khẳng định khó có thể giải được. Vu
Nhai sẽ bị bắt.
Nhưng nơi này là nơi thần bí, có tồn tại uy hiếp được Thần Hoàng.
Thứ gần Vu Nhai có thể uy hiếp được Thần Hoàng chính là nguyên tố cuồng bạo phía trên này.
Đã như vậy, hắn cũng không cần liều mạng xông lên...
Giống như Thiên Bằng Hoàng nói, Vu Nhai điên, cũng không điên như thế.
Vu Nhai không có nửa điểm cơ hội. Hơn nữa hắn xông lên, tuy rằng rất
nguy hiểm, nhưng hệ số nguy hiểm vẫn ít hơn nhiều so với người khác.
Phải biết rằng, Thôn Thiên Kiếm đã tiếp nhận truyền thừa của Ma Thiên.
Trước đó, thời điểm Vu Nhai giết trưởng công chúa, hắn quả thực đã có cơ hội có thể chạy trốn khỏi sự truy sát của Tô Thần Hoàng, vẫn dùng
phương pháp này.
Lúc đó Vu Nhai không muốn lập tức trốn, bởi vì hắn biết các Thần Hoàng đều chú ý tới hắn.
Thôn Thiên Kiếm phát ra Ma Thiên Kiếm Ý. Vô số ký hiệu Ma Thiên từ trong Thôn Thiên Kiếm phun ra, quấn chặt ở xung quanh thân Vu Nhai. Cũng
không biết thứ này có hữu dụng hay không, nhưng hắn không có biện pháp
nào khác. Hắn chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi làm xong tất cả, hắn đã vọt tới khu vực vô cùng nguy hiểm. Cùng lúc đó, Thần Vũ Thần Hoàng đã nhanh chóng đuổi tới.
Trước khi Thần Vũ Thần Hoàng đuổi theo không dừng, hắn chỉ có thể tiếp tục đi lên, không có biện pháp nào khác.
- Thần Vũ, Vu Nhai là của chúng ta.
Đúng vào lúc này, dưới sự phối hợp thời gian cùng không gian Thời Hoàng
và Không Hoàng cũng chạy tới. Bọn họ bị Độc Cô Chiến Huyền ngăn cản như
vậy, nên chậm hơn một chút. Nhưng dưới sự phối hợp giữa bọn họ tốc độ
của bọn họ vẫn nhanh hơn so với Thần Vũ Thần Hoàng rất nhiều...
Con mẹ nó, cần gì quan tâm ai nhanh ai chậm. Vu Nhai chỉ biết là hiện tại da đầu hắn đang tê dại. Hắn cắn răng tiếp tục đi lên.
- Vu Nhai, không thể đi lên được nữa. Ta cảm giác Ma Thiên Kiếm Ý và ký
hiệu Ma Thiên cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây. Đi lên nữa nói nhất
định sẽ không chịu được.
Giọng nói Thôn Thiên Kiếm Linh không hề bình tĩnh, hơi khẩn trương nói.
- Ở đây có thể uy hiếp được Thần Hoàng sao?
Giọng nói Vu Nhai lại dường như bình tĩnh hơn. Đúng vậy, Thôn Thiên Kiếm Linh đang lo lắng co tính mạng của oan gia Vu Nhai đang chết này, đương nhiên sẽ khẩn trương. Nhưng Vu Nhai hiện tại làm gì có tâm tình lo lắng tính mạng của mình có thể bị nguyên tố cuồng bạo ảnh hưởng hay không.
Điều hắn lo lắng chính là phía dưới. Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới
không mất đi bình tĩnh. Giọng hắn trầm thấp hỏi.
- Có thể, nhưng vẫn chưa phải là uy hiếp quá lớn.
Thôn Thiên Kiếm Linh dường như cũng chịu sự ảnh hưởng của Vu Nhai, hít một hơi thật sâu trả lời.
- Vậy cứ tiếp tục đi lên thêm một chút nữa. Sau đó chúng ta lại trốn đi. Ta cũng không tin ba Thần Hoàng kia dám điên cuồng đuổi giết theo chúng ta lên tới độ cao của chúng ta. Thậm chí, chúng ta còn có thể đưa tới
càng nhiều nguyên tố cuồng bạo hơn.
Vu Nhai quyết định thật nhanh nói.
- Được!
Thôn Thiên Kiếm Linh cũng chấp nhận trả bất cứ giá nào, bất kể thế nào
cũng nhất định phải bảo vệ được tính mạng của tên hỗn đản này.
Cứ như vậy, Vu Nhai bị Thôn Thiên Kiếm mang theo, bay về phía cao hơn.
Mãi đến hồi sau hắn cảm giác được ba gã Thần Hoàng ở phía dưới do dự một hồi rồi ngừng lại.
Sau đó, hắn điên cuồng ngang bay ngang, không đi lên nữa. Phương
hướng... Hiện tại đã không quan tâm là phương hướng nào. Dù sao hắn đã
nhớ hướng phiến đá thần bí đã chỉ dẫn. Hiện tại trước tiên phải bỏ rơi
ba gã Thần Hoàng đã.
Những lời này nếu nói ở bên ngoài nhất định sẽ bị người ta cười ngạo.
Bỏ rơi Thần Hoàng, nói đùa sao?
Nhưng ở dưới bầu trời cuồng bạo này lại không phải là không có khả năng.