Hắn tin tưởng, lấy lực lượng nửa Thần Hoàng của hắn, phải che giấu khí tức ở trước mặt Vu Nhai tuyệt đối không quá khó. Chỉ cần Vu Nhai không phát hiện được hắn, như vậy ấn lớn cũng sẽ không ngăn cản được hắn. Nhưng hắn căn bản cũng không biết
bên trong đại ấn là Binh Linh có hai mắt cường đại nhất tồn tại. Hắn
càng không biết Vu Nhai nắm giữ Quan tự quyết. Kết quả, lại một lần nữa
đi qua. Thật là vỏ rùa đáng chết, phá mãi vẫn không vỡ được.
Thần Hoàng ba phe phía trên nhìn có chút buồn chán.
A, ngươi xem một người cầm búa sắt đang ở nơi đó điên cuồng đập vỏ rùa.
Sau đó, bởi vì lần nào cũng đập không vỡ, lại không ngừng đập tiếp.
Người ở ngoài đứng xem, thấy mãi một cảnh như vậy nếu không buồn ngủ mới là lạ...
- Sao? Có lỗ thủng rồi. Lần này xem ngươi còn có thể không chết nữa hay không.
Thời điểm Thần Hoàng ba phe đang cảm thấy buồn ngủ, Tô Thần Hoàng đột
nhiên rống lên một tiếng, giọng điệu mang theo sự hưng phấn. Hắn có thể
thấy trên mặt Vu Nhai vừa xuất hiện vẻ kinh hoàng. Hắn có thể cảm giác
được Thần Hoàng ba phe chợt phát ra một chút áp lực. Bất kể thế nào,
mình sẽ đắc thủ.
Nhưng ngay thời điểm chủy thủ của hắn gần đâm trúng thời, một tấm lá chắn đại địa màu vàng xông ra.
Hắc, Vu Nhai phản ứng rất nhanh. Điều này cũng có thể bị hắn bắt được.
Nhưng đó chỉ một tấm lá chắn mà thôi, cũng không phải thật sự là đại ấn. Thật sự xem lực lượng nửa Thần Hoàng của hắn là con chó con mèo gì đó
ngoài được, có thể dễ dàng ngăn cản được sao? Nhưng con mẹ nó, hắn còn
vui vẻ chưa được bao lâu, bi kịch vừa một lần nữa diễn ra. Không ngờ hắn lại không đâm thủng được tấm lá chắn màu vàng này?
Lúc này, trong đầu Tô Thần Hoàng chợt hiện lên bốn chữ... Hai tầng vỏ rùa!
Hắc, lá chắn đại địa sao có thể dễ dàng bị đâm xuyên qua như vậy. Trước đây nó còn có thể ngăn cản được Kinh Thiên Nhất Kiếm.
- Hừ, mặc dù đâm không vào, ngươi cũng sẽ bị lực lượng nửa Thần Hoàng của ta làm chấn thương.
Đúng vậy, đây là điều duy nhất khiến Tô Thần Hoàng cảm thấy thoải mái.
Giống như trước đây, khi Vu Nhai lấy lá chắn đại địa ra đỡ Kinh Thiên
Nhất Kiếm, trực tiếp bị đập xuống đất, tạo ra một hố sâu. Hiện tại lực
lượng của Tô Thần Hoàng đương nhiên không cường đại bằng Kinh Thiên Nhất Kiếm, nhưng Vu Nhai vẫn bị đập bay ra ngoài.
Mức độ này đặc biệt khủng khiếp. Cho dù là Thần Tướng đỉnh phong cũng không dừng lại được. Sợ rằng Vu Nhai sẽ bị chấn thương...
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, các Thần Hoàng lại đột nhiên ngây ngẩn
cả người. Phương hướng Vu Nhai bị đánh bay ra, rõ ràng là Huyền Thiên
Binh Trận. Đó là sân nhà của Đế quốc Huyền Binh. Nếu như Vu Nhai không
dừng lại được, trực tiếp bị đập vào trong đó, chẳng phải là...
Đúng vậy. Để tìm kiếm cơ hội giết chết Vu Nhai, không ngờ Tô Thần Hoàng
đi vòng qua phía sau Vu Nhai. Ban đầu Vu Nhai đang đối mặt với Huyền
Thiên Binh Trận. Nhưng sau khi Tô Thần Hoàng quay một vòng như thế, Vu
Nhai đã biến thành đưa lưng về phía Huyền Thiên Binh Trận. Mà vừa rồi bị Tô Thần Hoàng đánh một đòn như thế toàn thân hắn giống như đạn pháo lao nhanh về phía Huyền Thiên Binh Trận, kéo theo một đám bụi bay mù mịt...
Cứ theo tình cảnh hiện tại, Vu Nhai sẽ vượt qua toàn bộ phù văn trận trước đó, đập vào phía trong Huyền Thiên Binh Trận.
Vô tâm cắm liễu liễu thành cây sao?
- Làm sao bây giờ? Nếu như Vu Nhai là tiến vào Huyền Thiên Binh Trận,
chẳng phải là hợp với kế hoạch của đế quốc Huyền Binh sao? Có cứu hay
không?
Ngay cả Độc Cô Chiến Huyền cũng ngây ngẩn cả người. Trong lúc nhất thời
hắn không biết nên làm như thế nào cho phải. Ra tay cứu Vu Nhai, vậy
khẳng định sẽ tạo ra đại chiến. Đến lúc đó Độc Cô gia sẽ rất bị động.
Nhưng không ra tay, nếu chẳng may Vu Nhai tiến vào Huyền Thiên Binh
Trận, Độc Cô gia sẽ càng bị động hơn.
Ánh mắt Thần Hoàng lại rơi vào trên người Độc Cô Chiến Huyền.
Con mẹ nó ngươi cũng thuộc họ nàh rùa sao? Như thế còn có thể nhẫn nhịn được sao?
- Nếu Vu Nhai không cầu cứu, vậy không cứu.
Độc Cô Chiến Huyền có thể chấp nhận Vu Nhai không mang họ Độc Cô Vu Nhai, người trong thiên hạ ai có thể quyết đoán hơn hắn?
Hắn trực tiếp nhắm hai mắt lại, mặc kệ Vu Nhai. Chỉ có điều nếu Vu Nhai
quả thật tiến vào, như vậy Tô Thần Hoàng sẽ phải chôn theo.
Thấy Độc Cô Chiến Huyền nhắm mắt lại, khóe miệng Thời Hoàng và Không Hoàng chỉ có thể giật giật vài cái.
Gia hỏa này thật sự có thể nhẫn nhịn được. Bọn họ cũng đang suy nghĩ có
nên ra tay hay không. Nếu như Vu Nhai tiến vào Huyền Thiên Binh Trận,
đối với bọn họ cũng không có lợi. Ban đầu cũng không có gì. Nhưng bây
giờ đã xác nhận Vu Nhai nắm giữ Lục Thiên Thần Ấn, bọn họ phải nghĩ biện pháp lấy được vào trong tay.
Thiên Bằng Hoàng lại nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Trên mặt thú có chút kinh ngạc. Sẽ không phải trời xui đất khiến như thế chứ?
Tô Thần Hoàng cũng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, trên mặt lộ vẻ hưng phấn
và chờ mong. Chỉ cần Vu Nhai có thể đi vào Huyền Thiên Binh Trận, như
vậy nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành. Tuy rằng vẫn rất ủy khuất,
nhưng cuối cùng đã được đền bù một chút.
- Tô Thần Hoàng, đa tạ đã trợ lực. Rất nhanh chúng ta còn có thể gặp lại.
Nhưng thời điểm khắp nơi đang mong đợi, đột nhiên truyền đến giọng nói
của Vu Nhai. Ngay thời điểm Vu Nhai gần bị đập vào Huyền Thiên Binh
Trận, hắn đã nói ra những lời này.
Sau đó, trong lúc mọi người đang ngây người, thân thể hắn giống như gió
báo tới không trung sát với Huyền Thiên Binh Trận. Lá chắn đại địa đã
được hắn thu về. Cả người hắn giống như lớn lên, xông vào trong không
trung đầy nguy hiểm kia...
- Đi như vậy sao? Tại sao hắn còn có thể uốn người như vậy?
Trong đầu các Thần Hoàng hiện lên ý nghĩ như vậy. Sau đó bọn họ lại mở to hai mắt nhìn, lãnh đạm nói:
- Không đúng, là thanh thần kiếm màu trắng bạc. Ở ngực hắn còn có thanh
thần kiếm kia. Thần kiếm có lực tự chủ. Là thanh thần kiếm kia kéo hắn
bay về phía không trung bên trên.
Đúng vậy. Ban đầu với lực đạo của Tô Thần Hoàng, thực lực Vu Nhai bây
giờ không thể dừng lại được, căn bản đừng nói tới chuyện còn đột nhiên
xoay người phóng thẳng lên cao. Mặc dù có thể thay đổi phương hướng cũng chỉ hơi lệch đi, cuối cùng sẽ đập vào trong Huyền Thiên Binh Trận.
Nhưng Thôn Thiên Kiếm lại có thể xoay chuyển hướng bay đi của hắn. Đừng
quên, trước đây Thôn Thiên Kiếm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đồng
thời mang theo Vu Nhai bay loạn.
- Đáng chết, Vu Nhai, ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ trốn được sao?
Tô Thần Hoàng cảm giác lại một lần nữa bị Vu Nhai đùa bỡn. Đúng vậy, Vu
Nhai đã dự đoán, mưu tính sẽ đánh về phía Huyền Thiên Binh Trận. Hắn
phải rời khỏi chiến trường, hắn cũng không mất đi bình tĩnh.
- Ha ha, có bản lĩnh thì đi theo ta.
Vu Nhai cười to, thân ảnh cứ như vậy biến mất, tiến vào trong không
trung đầy nguy hiểm kia. Lấy linh giác của Thần Hoàng có thể nhìn thấy
rõ ràng Vu Nhai gần như đang liều chết bay lên. Phải biết rằng, càng lên trên càng nguy hiểm.
Nhưng Vu Nhai lại không sợ nguy hiểm, hoặc nói hắn tạm thời vẫn ổn khi ở trong nguyên tố cuồng bạo phía trên.