Sau khi nhìn thấy ánh mắt
công chúa Linh Vũ, Vu Nhai càng xác định suy nghĩ vừa rồi. Bây giờ hắn
là một diễn viên vĩ đại, chỉ như si ngốc nhìn công chúa Linh Vũ, sau đó
cầm chén rượu lên uống, mặt không biết đỏ bừng lên từ lúc nào.
- Họ Vu kia, ngươi điên rồi sao? Ngươi lại dùng nửa người dưới để suy nghĩ sao?
Thôn Thiên Kiếm Linh không thể nhịn được nữa, cuối cùng quát lớn.
Các Binh Linh lại hai mặt nhìn nhau. Thôn Thiên Kiếm Linh làm sao vậy. Ngay cả chuyện này cũng không nghĩ ra sao?
Các Binh Linh muốn giải thích giúp Vu Nhai, nhưng không biết vì sao, bọn họ đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó không muốn giúp nữa. Thậm chí
có vài Binh Linh vốn còn muốn thảo luận suy nghĩ của Vu Nhai cho đám chỉ số thông minh thấp nghe, hiện tại bọn họ cũng không muốn thảo luận nữa. Tất cả trong lòng đều hiểu nhưng không nói ra, nở nụ cười mờ ám. Không
biết vì sao, bọn họ rất muốn thấy bộ dạng Vu Nhai cùng Thôn Thiên Kiếm
Linh cãi nhau.
Vu Nhai không biết suy nghĩ của bọn họ. Nếu như biết chỉ sợ rằng sẽ có thể hô to, các người đều thật là tà ác.
Không để ý đến Thôn Thiên Kiếm Linh đang kêu gào ở trong đầu. Thậm chí
dường như trong mắt chỉ có công chúa Linh Vũ, bộ dạng di dại nhìn nàng.
A, uống rượu cũng giống như kẻ đần độn không cảm giác được vị. Thậm chí
có không ít rượu rơi vào trong ống tay áo mà không biết.
Huyền Binh Đại Đế cũng có phần sững sờ. Hắn vốn đã nghĩ ra rất nhiều lí
do thoái thác. Nói ví dụ như Vu Nhai bây giờ còn chưa có lão bà. Nói ví
dụ như Thủy Tinh có thể làm thiếp. Thậm chí Thủy Tinh có gì có thể so
sánh với nữ nhi của ta... Kết quả nửa câu cũng nói không nên lời. Hắn
cảm giác bộ dạng Vu Nhai như vậy thực sự không thích hợp, nhưng nghĩ
không ra là không thích hợp ở chỗ nào. Người như Vu Nhai cũng sẽ không
sắc đẹp mà quên đi tất cả.
Tuy rằng trong truyền thuyết hắn là sắc lang đói khát. Nhưng nếu như
thật sự chỉ là sắc lang bình thường, tuyệt đối không có khả năng có
thành tựu như hôm nay.
- Có thể hắn biết chắc nói không lại ta, mới quyết định tiếp nhận. Hoặc
hắn muốn trước khi đoạn tuyệt với ta, hưởng thụ thử nữ nhi của ta, khiến ta khó xử? Hừ, ta đường đường là Huyền Binh Đại Đế sẽ vì một nữ nhi mà
khó xử sao? Coi thường ta rồi.
Huyền Binh Đại Đế đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng khác. Trước đó,
hắn cũng không biết về chuyện Luyện Khinh Vũ. Chuyện nhỏ như vậy, vệ
binh cũng không báo cáo lên. Luyện Khinh Vũ ở trong mắt rất nhiều người
là nhân vật nhỏ, có cũng được không không có cũng không sao. Hắn không
nhận được sự coi trọng của Huyền Binh Đại Đế như lúc trước nữa.
Đồng thời, cũng là bởi vì quan dẫn đường và các vệ binh không có thời
gian báo cáo. Phải biết rằng, Huyền Binh Đại Đế đang ở cùng với các
vương. Hơn nữa, lúc đó sau khi dẫn Luyện Khinh Vũ đi, Huyền Binh Đại Đế
cũng rất nhanh đã xuất hiện ở đó.
Bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà quấy rầy sự hứng thú của Huyền Binh Đại Đế
sao? Không nhất thiết phải làm như vậy. Bọn họ tạm thời để lại.
- Nếu như thế, Vu ái khanh chính là đáp ứng sao?
Huyền Binh Đại Đế nghĩ đến điều này, mỉm cười hỏi.
- Tất nhiên là đáp ứng. Vậy không biết bây giờ ta có thể cùng công chúa
đi dạo hoàng cung? Cũng có thể để công chúa Linh Vũ làm người hướng dẫn
cho ta được không?
Vu Nhai không chút nghĩ ngợi trả lời, ánh mắt căn bản không rời khỏi công chúa Linh Vũ.
- Ha ha, đương nhiên có thể. Lúc này mới vừa vào nửa đêm, là thời điểm
cảnh vật đẹp nhất trong ngày. Nếu Vu ái khanh đã có nhã hứng như vậy,
trẫm có lý nào lại không đáp ứng.
Huyền Binh Đại Đế cười ha ha, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đồng ý. Sau đó hắn nhìn về phía công chúa Linh Vũ nói:
- Linh Vũ, Vu ái khanh là rường cột nước nhà. Con tuyệt đối không thể có điều gì sơ suất. Hiện tại con hãy dẫn Vu ái khanh đi xem phong cảnh
hoàng cung đi.
- Vâng, phụ hoàng!
Giọng công chúa Linh Vũ run rẩy, nhưng vẫn đáp ứng.
- Đúng rồi, Vu ái khanh, buổi tối khanh ngủ ở Huyền Vân Cung, nếu như đi dạo mệt thuận tiện đến chỗ đó ngủ. Đúng rồi, Linh Vũ nàng biết đường.
Để nàng trực tiếp đưa khanh đi là được.
Khi Huyền Binh Đại Đế nhìn thấy Vu Nhai và công chúa Linh Vũ sắp rời
khỏi Kim Bằng Điện, lại dặn dò. Ánh mắt của hắn vẫn mang theo thâm ý mà
chỉ nam nhân nào đó mới biết. Nhìn thấy vậy các sắc lang ở đây thiếu
chút nữa đấm ngực giậm chân.
Công chúa Linh Vũ nghe được phụ hoàng nói vậy, trong lòng cũng run lên, nghĩ đến lời phụ hoàng căn dặn trước đó.
Vu Nhai đáp lại bằng ánh mắt đã hiểu rõ, sau đó đi theo nàng. Nhưng cho
đến lúc này các vương thậm chí các đại thần cũng không biết Huyền Binh
Đại Đế làm vậy là có ý đồ gì. Ngay cả người thân cận nhất cũng không
biết, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Điều này cũng biểu thị Huyền Binh Đại Đế không nói kế hoạch của mình cho bất kỳ kẻ nào biết. Cũng chính vì vậy,
đám người phía dưới mới không coi trọng chuyện của Luyện Khinh Vũ.
Nhìn Vu Nhai, Huyền Binh Đại Đế luôn cảm thấy có chút cổ quái. Bởi vì
quá thuận ý của hắn. Rốt cuộc Vu Nhai phát hiện ra điều gì?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu một cái. Chuyện thế này cũng không có
cách nào quay đầu lại được. Lại nói, không quan tâm Vu Nhai có mục đích
gì hoặc phát hiện ra điều gì, mục đích của hắn đã đạt được. Vu Nhai chỉ
cần đáp ứng, vậy hắn đã thành công. Buổi tối ở Huyền Vân Cung... Chỉ là
khiến kế hoạch càng hoàn mỹ hơn.
Yến hội ở Kim Bằng Điện đang tiếp tục. Không quan tâm mọi người có tâm tư gì, đều phải cố gắng biểu hiện cho xong.
Vu Nhai cùng Linh Vũ công chúa bắt đầu thưởng thức bóng đêm trong hoàng
cung này. Ánh trăng như nước chiếu lên cành lá và hoa đêm giống như gió
lay động mặt hồ nước. Lá xanh mơn mởn dao động. Đêm có chút lạnh. Mùi
hoa trong đêm không ngừng thoảng bay...
Không chỉ đêm lạnh, tim càng lạnh hơn, công chúa Linh Vũ nhìn nam tử bên cạnh đang nói một cách khoa trương, thỉnh thoảng hỏi thăm cảnh sắc xung quanh, tự cho rằng mình là người khiêm tốn. Trong lòng nàng không biết
có bao nhiêu buồn nôn. Nhưng nàng vẫn phải trả lời hắn. Bởi vì phụ hoàng đã căn dặn. Bởi vì nàng là công chúa của đế quốc. Nàng chỉ là một đồ
vật có thể tùy tiện hy sinh cho vinh quang của đế quốc, lãnh thổ và bá
quyền mà thôi.
Hôm nay, người trẻ tuổi bên cạnh nàng đang có danh tiếng thịnh nhất
trong đế quốc Huyền Binh vẫn tính là có quy định, vẫn giả dạng làm quân
tử, dừng lại ở lễ. Nhưng thỉnh thoảng hắn đưa mắt nhìn qua, lại làm cho
nàng đặc biệt khó chịu. Nghĩ đến đêm nay ở Huyền Vân Cung, tim nàng
giống như bị kim đâm, rất muốn rời khỏi thế giới này. Không, nàng rất
muốn nhảy vào trong hồ nước trước mắt.
Ha hả, dường như cũng trong hồ nước lấp lánh ánh trăng kia mới là nơi nàng muốn về.
Đặc biệt nghĩ đến nam tử nàng yêu mến, nàng thật sự rất muốn chết ngay
lúc đó. Nhưng nàng không dám. Bởi vì phụ hoàng đã từng nói với nàng, nếu như nàng dám không tuân theo quy củ, như vậy toàn tộc nam nhân nàng yêu thương sẽ bị giết chết, không có người nào sống sót.