Không ngờ Tạ Lạp Cách đã
chết. Hắn thậm chí cảm giác mình cũng sắp chết, bị người trẻ tuổi như
vậy giết chết. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ. Nhưng hắn phải đối
mặt với hiện thực.
- Mười năm? A...
Trong lòng Nạp Tháp đang cười khổ. Trước đó, hắn đã từng nói, nếu như
cho người trẻ tuổi này thêm mười năm nữa, như vậy sợ rằng bọn họ đều sẽ
chết ở chỗ này. Bây giờ hắn mới biết, ngay cả mười phút cũng không cần.
Hắn hoàn toàn nhìn nhầm rồi.
Ầm...
Ngay thời điểm hắn còn chưa nói hết, trong lúc bất chợt một nhân ảnh từ
không trung rơi xuống. Không ngờ chính là Mai Nhĩ Luân. Nhưng bây giờ
Mai Nhĩ Luân cho Nạp Tháp và Nguyệt Ninh Á không phải là niềm vui bất
ngờ, mà là tuyệt vọng. Bởi vì Mai Nhĩ Luân cũng đã chết.
- Chít...
Một tiểu ma thú kim sắc từ trên trời hạ xuống, bay thẳng tới. Nạp Tháp
nhìn thấy, con ngươi thiếu chút nữa rách ra. Đại lục Thần Huyền thế nào
vậy? Vì sao đột nhiên xuất hiện những tồn tại vượt quá lẽ thường như
vậy. Con chuột nhỏ kim sắc này lại là thứ gì khủng khiếp vậy?
Trốn...
Hiện tại, trong đầu Nạp Tháp chỉ có ý nghĩ này. Sau đó hắn quyết định
thật nhanh, mang theo Nguyệt Ninh Á đã không biết nên phải có thái độ
như thế này, bỏ chạy. Nếu còn không trốn nữa, sợ rằng không kịp. Hắn
chết không sao, nhưng quận chúa không thể chết được.
- Các ngươi muốn trốn sao? Đừng quên mũi tên của ta...
Giọng nói phía sau giống như diêm vương đang đòi mạng. Mũi tên đã phá
không lao đến, mang theo sát ý vô tận. Nạp Tháp chỉ có thể liều mạng.
Nhưng vào lúc này, mắt hắn lại mở lớn. Phía trước xuất hiện một điểm nhỏ kim sắc...
- Chít, các ngươi muốn trốn sao? Đừng quên ta là ma thú không gian...
Phía trước truyền đến giọng nói trẻ con non nớt. Nạp Tháp muốn phát điên. Trong giây lát nghĩ tới điều gì, hắn quát lớn:
- Ma Vương đại nhân, mau mau cứu quận chúa.
Giọng nói của hắn gần như dùng ma lực và tinh thần lực thiêu đốt hình
thành bão táp phát ra ngoài. Hắn tự biết mình chắc chắn phải chết. Chỉ
có thể xem ma vương có thể ra tay tới cứu quận chúa hay không. Hắc, cũng nói chỉ cần thành thần, như vậy rất khó chết. Nhưng nếu như ngươi gặp
phải một Huyền Binh Giả cung tiễn, lại gặp phải một Thần cấp không gian, như vậy ngươi không muốn chết cũng khó. Hai loại chức nghiệp đều là
khắc tinh của bất kỳ người nào muốn chạy trốn.
- Ách...
Phụt!
Mũi tên cắm thật sâu vào trái tim của hắn. Mắt hắn mở lớn. Sau đó hắn
không còn cử động. Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra xung
quanh, trên mặt chậm rãi lộ ra ý cười:
- Quận chúa, vương cha của quận chúa đã tới cứu ngài...
Nói xong, hắn liền trực tiếp rơi xuống. Nguyệt Ninh Á vẫn tong trạng
thái đờ đẫn. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra, cục diện sẽ biến thành
tình trạng như vậy. Đây không phải là điều mà nàng đã dự đoán. Ba ma đạo sư cấp Thần Tướng lại chết như vậy. Hai người chớp mắt đã chết trong
tay gia hỏa kia. Thậm chí mạng của mình có lẽ cũng sắp mất. Chỉ có điều
Nạp Tháp đã nói, phụ vương tới cứu mình.
- Phụ vương, phụ vương nhanh cứu ta.
Nguyệt Ninh Á đã không có nước tiểu để lo không khống chế được nữa. Nàng lo lắng quát.
- Hừ, giết thủ hạ ta, còn muốn giết nữ nhi của ta, thậm chí muốn phá hỏng kế hoạch của ta. Hai người các ngươi chết hết đi.
Không biết từ chỗ nào, một giọng nói truyền đến. Sau đó, nguyên tố ma
pháp chung quanh bỗng nhiên điên cuồng chấn động. Ma pháp trận tự nhiên
trong nháy mắt trở nên bạo động. Dường như có lực lượng cuồn cuộn không
ngừng vọt tới. Ngay lập tức, xung quanh Vu Nhai dường như trở thành
trung tâm ma pháp trận.
kết giới ma pháp trước đó bị nghiền nát. Dãy núi nhỏ của Vu Nhai sụp đổ. Tuyết theo đó tan ra...
Tất cả mọi người cảm giác được một lực lượng hủy thiên diệt địa đang ép
về phía bọn họ. Tất cả những người thực lực thấp hơn Thánh cấp đã ngất
xỉu. Thánh cấp cũng đang khổ cực chống đỡ. Mỗi người đang run rẩy.
Quá khủng khiếp. Băng Tuyết Ma Vương. Đây là Băng Tuyết Ma Vương.
- Không thấy Nguyệt Ninh Á...
Đúng lúc này, trong lòng tất cả mọi người đang lặng lẽ nói. Dãy núi nhỏ
sụp đổ, bọn họ đương nhiên có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài. Sau đó bọn họ liền phát hiện ra, không biết từ lúc nào Nguyệt Ninh Á đã biến
mất. Chắc hẳn là được Băng Tuyết Ma Vương mang đi.
- Ngụy Linh cẩn thận...
- Còn có con tiểu ma thú cường đại kia, cũng cẩn thận.
Còn không chờ bọn họ tìm kiếm Nguyệt Ninh Á xong, trong lòng lại lặng lẽ điên cuồng hét lên.
Đúng vậy, bọn họ thật sự bị ép không mở miệng được. Đúng lúc này, bọn họ phát hiện ma pháp chấn động xung quanh chợt ngưng tụ thành hai đốm
sáng. Phương hướng đốm sáng lao đi chính là Ngụy Linh và con tiểu thú
kia. Băng Tuyết Ma Vương không có lý do gì không giết bọn họ.
A…
Đốm sáng ngay lập tức tới, trực tiếp rơi vào trên người một người một
thú kia. Lực lượng kinh khủng cũng không bạo phát, mà trực tiếp ăn mòn
một người một thú kia. Trong nháy mắt, bọn họ dường như biến mất ở trong đốm sáng. Ngay cả bong dáng cũng nhìn không thấy.
Lẽ nào Ngụy Linh và con tiểu thú kia lại chết như vậy sao? Không, chắc
là đốm sáng quá sáng, khiến đôi mắt của bọn họ không có cách nào thấy
được bóng dáng ở bên trong đốm sáng.
Thủy Tinh ngơ ngác nhìn. Nàng đã không cách nào duy trì biểu tình Vưu Y Nhi nên có. Hiện tại nàng rất muốn xông ra.
Cùng lúc đó, trong nháy mắt xung quanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Khí tức của Băng Tuyết Ma Vương đã biến mất. Xung quanh không còn là trung
tâm ma pháp trận nữa. Chắc hẳn Băng Tuyết Ma Vương cũng cho rằng hai tên đầu sỏ đã chết, những người khác căn bản không có uy hiếp.
- Chít, lông của ta. Bộ lông tuyệt đẹp của ta...
Đúng vào lúc này, một giọng nói trẻ con non nớt đột nhiên xuất hiện ở bên tai mọi người. Mọi người ngơ ngác nhìn sang.
Không biết từ lúc nào, một tiểu thú đã xuất hiện ở cách bọn họ không xa. Chỉ có điều con tiểu thú này hoàn toàn ở trạng thái trần truồng. Bộ
lông toàn thân nó đều biến mất. Nhìn nó như vậy thật sự khôi hài. Nhưng
không ai cười ra tiếng. Hoặc nói chỉ có người của gia tộc Mạc Luân Tạp
Đế mới hưng phấn.
Tiểu thú sống... Nhưng gia hỏa Ngụy Linh kia thì sao?
- Bóng người. Bên trong đốm sáng kia còn có bóng ảnh...
Đúng lúc này, có người kêu lên. Áp lực xung quanh đã giảm xuống, bọn họ
đương nhiên lại có thể phát ra tiếng. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm
vào đốm sáng phía trên, bao gồm cả Thủy Tinh. Sau đó, chỉ thấy một nhân
ảnh dần dần xuất hiện ở trong đốm sáng đang chậm rãi tắt dần.
Ngụy Linh còn sống.
Tất cả mọi người kích động run rẩy. Nhưng rất nhanh, bọn họ không run
rẩy được nữa, mà ngây người ra. Bởi vì không ngờ Ngụy Linh hoàn hảo
không tổn thất cái gì, vẫn sống ở trong đó. Ngay cả một sợi tóc cũng
không mất.
Nói cách khác, bọn họ lo lắng vô ích. Dưới tình huống bọn họ lo lắng gần chết, người này thật giống như vừa ngủ ở bên trong. Đương nhiên, phần
lớn người cũng không hấy người này đáng trách. Hắn càng cường đại, cơ
hội sống sót của mọi người càng lớn.
Chỉ có vài nam nhân của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế mới có thể tiếc nuối. Yêu nghiệt như vậy vì sao không chết?