Chỉ có điều hắn rốt cuộc là ai. Thật sự chỉ là thành viên một đội ngũ bí mật của hoàng tộc ma pháp sao?
Không ai sẽ hỏi ra loại vấn đề này. Bởi vì Vu Nhai đã trực tiếp hạ lệnh với bọn họ:
- Ma đạo sư Địa cấp và Thiên cấp theo ta xử lý đám ma pháp sư đã phát điên. Các ngươi là chủ lực chiến đấu. Thánh ma đạo sư chuẩn bị đối phó kẻ hạ độc thủ phía sau màn bất kỳ lúc nào. Chỉ cần phát hiện lập tức động thủ. Cố gắng nghĩ biện pháp bắt sống. Ma pháp sư khác chịu trách nhiệm hậu cần. Hễ là người bị thương đều do các ngươi tới xử lý. Đương nhiên, người bị thương nặng hoặc tâm chí bị mất phương hướng, ta đều sẽ thu bọn họ vào trong tiểu thế giới Binh Linh của ta. . .
Mọi người lặng lẽ gật đầu, vẫn còn có chút không quen khi bị người trước mắt chỉ huy. Nhưng nghe được lời hắn nói, tất cả mọi người vẫn cảm thấy vô cùng an tâm. Bởi vì bị thương có thể được thu vào trong tiểu thế giới Binh Linh của hắn, vậy hệ số an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.
- Nếu các ngươi lựa chọn tin tưởng ta, ta tất nhiên sẽ không tùy tiện để người tin tưởng ta đi tìm chết.
Vu Nhai thản nhiên nói.
Thật ra Vu Nhai có thể thu tất cả mọi người vào trong tiểu thế giới Binh Linh. Nhưng hắn không muốn để lộ quá nhiều. Một thần binh bình thường đúng là không thu được nhiều người như vậy. Phải biết rằng, có mười mấy thánh ma đạo sư năng lượng chấn động quá mạnh mẽ. Hắn cũng cần có lực lượng đi đối phó với kẻ đứng phía sau âm mư này, mà không phải một thân một mình hành động. Như vậy sẽ không có cách nào đả kích được kẻ hạ độc thủ đứng phía sau.
Cuối cùng còn có một nguyên nhân nữa, chính là hắn còn phải tiếp ứng Thủy Tinh và Tiểu Hắc. Đến lúc đó có trời mới biết tình huống thế nào.
- Vong linh huynh. Có vài chuyện tương đối quỷ dị giao cho huynh. Huyễn thánh đạo của huynh chắc hẳn là trợ giúp cực lớn để chúng ta đi ra khỏi ma pháp trận tự nhiên này.
Cuối cùng Vu Nhai lại nói với vong linh huynh. Sau đó hắn không nhiều lời nữa, trực tiếp dẫn theo đội ngũ Thanh Môn xông ra khỏi hẻm núi. Phương hướng rõ ràng là rời khỏi ma pháp trận tự nhiên. Quả thực, huyễn thánh đạo của vong linh huynh khẳng định có thể có tác dụng.
Phải biết rằng, trước đó Lan Quân Khôi từng nói qua, chỉ cần đi theo hướng muốn rời khỏi ma pháp trận, như vậy thì sẽ gặp phải huyễn thuật liên tiếp, khiến cho bọn họ càng muốn đi ra ngoài lại càng không ra được, bất tri bất giác sẽ tiến vào sâu hơn. Đương nhiên, huyễn thánh đạo của vong linh huynh đối với ma pháp trận tự nhiên vẫn quá yếu. Nếu không trước đó cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này, lại không biết càng chạy càng tiến sâu vào.
Muốn rời khỏi ma pháp trận này, Vu Nhai còn phải dựa vào chính mình. Bởi vì hắn là Chuẩn Thần cấp, trên phương diện địa thế, hắn cũng đạt tới mức độ đặc biệt kinh khủng. Chỉ cần không phải ở trên trời, chỉ cần đại địa dưới chân, khẳng định không tránh khỏi địa thế.
Vu Nhai còn là cao thủ phù văn trận và sát trận. Chỉ cần là trận pháp, sẽ có chỗ tương tự.
Lúc này, bên ngoài hẻm núi vẫn là bóng người đông đúc. Đều là đám người đã phát điên. Bọn họ bị kẻ hạ độc thủ phía sau xua đuổi đến bên này đánh. Trong bọn họ có mạnh có yếu. Chỉ có điều bởi vì nơi này cũng không tính là quá sâu, gần như không có người nào đạt được thánh ma đạo sư. Nhưng bọn họ thắng ở nhân số rất nhiều. Nếu ma pháp đập lung tung, có đôi khi sẽ dung hợp thành ma pháp rất đáng sợ.
Ma pháp dung hợp đi ra, trước đây lại để đế quốc Huyền Binh bị nhiều thua thiệt.
Chỉ có điều, có Vu Nhai thoạt nhìn là người rất lợi hại ở đây, ma pháp sư đã phát điên cũng không ngăn cản được bọn họ. Chỉ cần bọn họ có thể thuận lợi địa đi ra phạm vi vòng ngoài của ma pháp trận tự nhiên, như vậy áp lực sẽ càng ngày càng nhỏ.
- Giết. . .
Cứ như vậy, đội ngũ Thanh Môn ở dưới sự hướng dẫn của Vu Nhai xông ra ngoài. Nhưng đúng vào lúc này, đám ma pháp sư đã phát điên lại không phát điên theo dự đoán, cũng không có điên cuồng tập kích, đột nhiên biến thành linh tinh công kích, cảm giác rất cổ quái. Nhưng Vu Nhai chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. Bởi vì kẻ hạ độc thủ phía sau nghĩ, nếu đám người kia đột phá vòng vây đi ra, ở dưới sự dẫn đường của ma pháp trận tự nhiên, bọn họ chỉ có thể càng ngày càng tiến sâu vào. Bọn họ chỉ có thể từng bước đi về phía Ma Uyên, hoặc nói là vực sâu tử vong.
Kẻ hạ độc thủ phía sau chỉ sợ có vài cao thủ không đi vào cũng không muốn ra ngoài. Bởi vì dừng lại nơi này không tính là xâm nhập ma pháp trận. Chết lại không chết được. Điều kẻ hạ độc thủ phía sau màn muốn chính là tất cả người tiến vào ma pháp trận tự nhiên sẽ chết hết, không chừa một tên!
- Hắc, vừa lúc ta có thời gian có thể tìm ra đường rời khỏi đây.
Vu Nhai mừng rỡ vì ma pháp sư đã phát điên không tới quấy rầy mình. Đạp lên mặt đất rắn chắc, Vu Nhai không ngừng cảm nhận địa thế biến hóa. Linh giác không ngừng phân tích. Chỉ có điều không thể không thừa nhận, ma pháp trận tự nhiên trước mắt thật đúng là rất khủng khiếp. Cho dù lấy cảm ngộ địa thế của Vu Nhai hiện tại không ngờ cũng có cảm giác không tìm được. Không có cách nào, hắn chỉ có thể để vong linh huynh phân tích, lại để cho người hiểu cách hóa giải ma pháp trận trong đội ngũ của Lan Quân Hi đưa ra ý kiến của bọn họ, tổng hợp lại, rốt cục mới bước được vài bước.
Ở đây vẫn tương đối ở phía ngoài. Có trời mới biết bên trong biến thành thế nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn trở nên nặng nề. Người ở bên trong thế nào? Ngay cả mình muốn đi ra ngoài cũng gian nan như vậy.
- Sao?
Đám thủ hạ của kẻ hạ độc thủ ẩn nấp trong bóng tối khẽ kêu lên một tiếng. Tuy rằng mất không thiếu thời gian, nhưng đám người kia không ngờ thật sự tìm được phương hướng chính xác. Chỉ có điều bọn họ tạm thời còn chưa động tác khác. Dù sao rất nhiều chuyện trùng hợp .
Ma pháp sư đã phát điên vẫn không công kích, để mặc cho đám người Vu Nhai ở đó phân tích.
Vẫn là câu nói kia, những người này nhất định sẽ đi về phía Ma Uyên. Theo thời gian trôi qua sẽ dần dần phát điên.
Phải biết rằng, ma pháp trận tự nhiên vẫn đang không ngừng lớn lên. Lực lượng ma pháp trận sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ. Để cho bọn họ tiếp tục giãy dụa. Đám thủ hạ kia cứ việc ẩn nấp ở trong ma pháp trận, chờ người dẫn đường hoặc tổ chức có chút thực lực quá mạnh mẽ từ từ chết đi.
- Theo ta, không cần loạn.
Lại qua mười mấy phút, người đầu lĩnh thoạt nhìn rất trẻ tuổi lại chỉ huy. Đám người kia đương tiên đi tới. Bước đi rất chính xác. Những thủ hạ kia trợn trừng mắt nhìn. Chẳng lẽ vẫn là trùng hợp sao?
- Không, không phải là trùng hợp. Nam tử kia thật sự có biện pháp phá giải ma pháp trận. Thông báo với quận chúa, khởi động kế hoạch tàn sát.
Lại qua nửa canh giờ nữa, cuối cùng đám thủ hạ đã xác nhận được những người kia thật sự tìm được phương pháp ra ngoài. Nhưng bọn họ không quá kinh hoảng. Tham gia đại hội săn bắn lần này đều là thanh niên tài tuấn