Hiện tại, hoàng tộc ngoại trừ nội tình này ra, gần như không có gì cả. Đám Thần Hoàng cấp trong hoàng tộc, có trời mới biết sẽ ủng hộ ai. Vẫn là câu nói kia, Băng Tuyết Ma Vương cũng là hoàng tộc. Hắn cũng là con cháu trực hệ Thần Hoàng cấp của hoàng tộc.

Đừng quên, hơn tám tháng trước, vị đại đế đường huynh kia của hắn đã băng hà. Thần Hoàng cấp không đi ra ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương mở rộng, bản thân đã nói lên sự mập mờ trong đó.

Cho nên nói, hiện tại các thế lực lớn trong đế quốc Ma Pháp, thật sự đáng sợ nhất vẫn là Băng Tuyết Ma Vương. Cũng không biết hắn xác định thế nào đối với gia tộc Lan Quân thần bí. Chỉ có điều nhìn bộ dạng của hắn, hình như thật sự cũng không để Lan Quân gia vào trong mắt.

- Có thể… Băng Tuyết Ma Vương cũng không để mình vào mắt?

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế lặng lẽ nói.

- Đúng vậy. Không phát hiện ra trong đó có dân Cổ Duệ ẩn nấp. Ta đi về trước.

Đúng vào lúc này, Băng Tuyết Ma Vương lại mở miệng, nhưng không nhắc tới Lan Quân gia dù chỉ nửa câu. Hắn nói cũng có bài bản hẳn hoi, cũng không cao ngạo. Nhưng mặc dù là ai cũng có thể nghe ra được sự lãnh đạm của hắn, hoặc nói là lạnh lung. Sau khi nói xong hắn đã trực tiếp xoay người, chậm rãi đi xuống tường thành. Từ từ, khóe miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt. Nhưng khi nhìn sang, hắn đã đã khôi phục lại sự lạnh lung trước đó. . .

- Mau nhìn kìa. Người kia chính là người của gia tộc Lan Quân thần bí. Bộ dạng thật đẹp. Mấy ngày trước ta từng nhìn thấy ở Phiêu Phong Chủ Thành. Thật khiến ta mong nhớ ngày đêm. Hắc hắc. Nàng còn là một trong ba nữ thần lớn của đại hội săn bắn lần này.

- Cái gì? Ba nữ thần lớn nào?

- Cái này mà ngươi cũng không biết sao? Ngươi có đúng tu luyện đến ngu rồi hay không? Đương nhiên chính là quận chúa Nguyệt Ninh Á, Vưu Y Nhi Mạc Luân Tạp Đế và vị tiểu thư Lan Quân Hi này. Các nàng xinh đẹp, nhưng không phải là bình hoa. Với thực lực của bọn họ, chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi.

Thông qua cánh cửa kiểm tra kia, tất cả những người tham gia đại hội săn bắn lao về phía Phiêu Phong Tuyết rộng lớn. Rất nhanh, có một vài người biến mất ở trong tuyết trắng mịt mờ. Nhưng bên trong, tuyết vẫn dày. Dù sao cách điểm xuất phát không xa. Bốn đội ngũ Thanh Môn đã tách ra, lần lượt đi về phía bốn hướng. Trong đó chỗ đội ngũ Vu Nhai đi về phía phải của Phiêu Phong Thành. Bởi vì con đường này là con đường chính. Mặc dù đi đã ba canh giờ, đám người vẫn nối liền không dứt.

Nguyên nhân là bởi vì đại hội săn bắn không cho phép sử dụng vật cưỡi, nên các thợ săn cũng đi không nhanh. A, muốn vật cưỡi, vậy tự mình săn một con đi. . .

Chính vì vậy, Lan Quân Hi cũng trở thành tiêu điểm chú ý của không ít người, là nữ thần.

Nàng còn không cao ngạo giống như quận chúa Nguyệt Ninh Á, không phát ra ánh sáng tứ phía, không thể với tới, giống như "Vưu Y Nhi". Nàng cười cởi mở dung, bao giờ cũng khiến người ta cảm giác thân thiết. Có lẽ cũng bởi vì sự thân thiết này, đám người xung quanh mới nhiều như vậy.

- A, thật sự chỉ có ba nữ thần thôi sao? Sao ta lại thấy được một tồn tại không thua gì nàng?

- Nghe vậy cũng biết là ngu. Thẩm mỹ quan của ngươi có vấn đề rồi. . . Ách, đó không phải là quận chúa Nguyệt Ninh Á sao?

Hai người phía trước vẫn còn tiếp tục thảo luận. Rất nhanh bọn họ liền thấy quận chúa Nguyệt Ninh Á đang ở phía trước. Hơn nữa nàng còn dừng lại, hình như đang chờ đợi gì đó. Trong giây lát, người này dường như thể hiện khứu giác cường đại nói:

- Dừng lại, sợ rằng quận chúa Nguyệt Ninh Á tới gặp tiểu thư Lan Quân Hi gây phiền phức.

Ở trước mặt bọn họ là một hẻm núi nhỏ do dãy núi tuyết xung quanh tạo thành. Tuyết đọng rất dày. Nhưng xung quanh lại không có cảnh vật gì để tôn nên. Đó là một phương hướng rất tốt để tiến lên, đồng thời cũng là địa điểm rất tốt để gây phiền toái cho người khác.

- A. . .

Quả nhiên, khi người kia vừa dứt lời, đã có người phát ra tiếng kêu thảm thiết. Những người muốn tới gần Nguyệt Ninh Á hoặc chuẩn bị đi ngang qua, trong nháy mắt đều bị sóng tinh thần do Nguyệt Ninh Á bất ngờ phát ra, đánh văng. Không có cách nào, đường đi trong hẻm núi rất chật hẹp. Cho dù là người không để ý tới mỹ nữ đi ngang qua, cũng muốn tới gần Nguyệt Ninh Á.

Huống gì, phần lớn mọi người cố ý tới gần.

Sóng tinh thần của nàng tất nhiên là nhắm về phía Lan Quân Hi. Rất đáng tiếc người khác chịu ảnh hưởng. Thực lực yếu tất nhiên sẽ chịu không nổi.

- Đám người không liên quan, tất cả cút hết cho ta. Nếu không các ngươi một người ta cũng giết.

Nguyệt Ninh Á thể hiện tính cách điêu ngoa bá đạo ra ngoài. Trong nháy mắt, tất cả mọi người câm như hến. Có lời đồn, quận chúa đại nhân tới kỳ kinh nguyệt, quả nhiên là sự thật. Mỗi người đều vội vàng rời khỏi thung lũng.

Chỉ trong nháy mắt, hẻm núi dài, hẹp chỉ còn lại người của hai phe Nguyệt Ninh Á và Lan Quân Hi.

- Cái gì vậy? Ta lại thấy một nữ thần, từ phía sau chạy tới.

Vừa rồi, thời điểm hai đại nữ thần ở bên trong hẻm núi giằng co, vị lão huynh lúc trước có vẻ như không có kiến thức lại ngơ ngác nói.

- Lấy thẩm mỹ của ngươi. . . Được rồi, cuối cùng, thẩm mỹ quan cuả ngươi đã tăng cao. . . Huynh đệ, trời ơi, ngày hôm nay vận khí của chúng ta cũng không biết là tốt hay là xấu. Ra cửa gặp được ba nữ thần lớn. Nhưng nếu không tốt, ba nữ thần này sẽ đại chiến ở ngay lối vào hẻm núi để tìm ra vị nữ thần thật sự. Đúng rồi. Người này chính là Vưu Y Nhi của Mạc Luân Tạp Đế.

Lão huynh có kiến thức kia quá kích động kêu lên.

Tuy rằng gần đây Vưu Y Nhi mới bộc lộ tài năng, nhưng là mỹ nữ, từ trước đến nay đều có thể tạo thành tiêu điểm trong nháy mắt.

- Vưu Y Nhi của Mạc Luân Tạp Đế. . .

Nguyệt Ninh Á không tranh cãi với Lan Quân Hi nữa, lại nhìn về phía nữ nhân đang chậm rãi tiến vào hẻm núi. Chính là nữ nhân này, buổi tối ba ngày trước đã khiến nàng lần đầu bị hại. Sau đó mới là Lan Quân Hi. Hai nữ nhân này, nàng đều phải giết chết.

Về phần ma pháp sư hệ thổ đã tạo ra con rắn đất kia, Nguyệt Ninh Á đã quên mất. Gia hỏa kia chỉ là vật tặng kèm.

- Hóa ra là quận chúa Nguyệt Ninh Á. Thật là trùng hợp. Vừa rồi, chính là nàng không cho người khác tiến vào hẻm núi sao? Nói cái gì những người không liên quan, một tên cũng giết. Chúng ta chẳng lẽ cũng tính là người không liên quan? Có phải nàng cũng muốn giết chết chúng ta ở chỗ này hay không?

Vưu Y Nhi cười nói. Đương nhiên, nàng là Thủy Tinh. Ách, đám người Lan Quân Hi phát hiện gia hỏa "Ngụy Linh" đáng chết kia lại đang quay sang nhìn người ta chảy nước miếng, lộ vẻ si mê.

Ánh mắt Nguyệt Ninh Á lóe sáng. Nàng không nghĩ tới Vưu Y Nhi cũng từ phía sau đi qua. Nàng tự tin, đội ngũ của nàng có thể giết chết đội ngũ của một trong hai nữ nhân này. Nhưng nếu như bọn họ cùng tiến tới, nàng làm cũng có chút khó khăn.