Nói chung, địa vị của bọn họ gần như tương đương với Độc Cô gia của đế quốc Huyền Binh.
Đạt Mộc gia gia không hổ danh là tuổi già thành tinh, nói chuyện đặc
biệt cặn kẽ. Đương nhiên, nói nhiều như vậy cũng chỉ có một chủ đề. Đó
chính là gia tộc Lan Quân vừa cường đại lại vừa thần bí. Hoàng tộc khẳng định biết bọn họ là gì, nhưng ngay cả hoàng tộc cũng không dám động
tới.
- Lão tiền bối, đa tạ tiền bối đã khích lệ đối với họ Lan Quân ta.
Lan Quân Hi vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái.
- Đâu có. Tiểu thư Lan Quân khách khí rồi.
Đạt Mộc gia gia lại có loại cảm giác được sủng mà kinh. Sợ rằng cho dù
Nguyệt Lâm Sa đi tới trước mặt hắn, cũng không thể nói chuyện với hắn
như vậy. Xem ra họ Lan Quân thật sự thần bí, vẫn khiến cho rất nhiều cao thủ kính ngưỡng.
Trong mắt Vu Nhai lại lóe lên tinh quang. Hắn liên hệ với chuyện họ
hoàng hậu tiền bối cùng nàng làm tất cả vì nhân loại, lại liên hệ những
lời Đạt Mộc gia gia đã nói, hắn đã đoán ra có vài điều quan trọng. Trong lòng hắn mơ hồ có chút hưng phấn. Hoàng hậu tiền bối đã từng nói qua
với hắn về nơi nàng từng ở, cũng chính là nơi đó mấy nghìn năm trước,
cũng chính là nơi hoàng hậu tiền bối từng sinh sống.
Nhưng Vu Nhai lại không tìm thấy vị trí đó trên bản đồ. Hắn còn cho
người kiểm tra sách cổ. Thật ra trong sách cổ có tra ra được. Nhưng khi
chiếu với địa hồ hiện tại chỉ có thể thấy một đám sương mù dày đặc. Lúc
đó Vu Nhai còn tưởng là địa chất phát sinh biến hóa gì.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ. Bởi vì dòng họ Lan Quân thần bí khiến người ta không biết chỗ bọn họ ở.
Bất kể thế nào, Vu Nhai cảm giác hắn không còn chuyện gì để làm nữa. Hắn len lén chạy tới trước căn nhà gỗ nhỏ, ngồi xuống, chuẩn bị xem cuộc
vui.
- Họ Lan Quân. Rất tốt, rất tốt. . . Chúng ta đi!
Rất đáng tiếc, nguyện vọng xem trò vui của Vu Nhai đã nhanh chóng thất
bại. Nguyệt Ninh Á chỉ ở trên Ngân Nguyệt Tuyết Lang, sắc mặt không
ngừng biến đổi. Nhưng cuối cùng, bộ dạng nàng giống như muốn nuốt sống
Lan Quân Hi, lại chỉ có thể nói vậy. Sau đó nàng thúc Tuyết Lang, bay
thẳng đi.
Nàng không tiếp tục nhìn Vu Nhai. Ở trong mắt nàng, ma pháp sư hệ thổ
như Vu Nhai không tính là gì cả. Ôi, Lan Quân Hi chỉ vừa ra sân, lại báo tên họ của nàng, trực tiếp trở thành nhân vật chính của vở kịch ầm ĩ
này. Đây chính là mị lực của dòng họ Lan Quân thần bí. Trời ạ, Vu Nhai
không muốn làm nhân vật chính. Hắn tới, chính là muốn che giấu tung tích tìm kiếm Nguyệt Lâm Sa.
- Đa tạ tiểu thư Lan Quân và vị công tử này đã giải cứu.
Nhìn Nguyệt Ninh Á biến mất ở trên bầu trời đêm, Tô Lôi, Tu Tư và Đạt
Mộc gia gia nhanh chóng tiến về phía Lan Quân Hi nói lời cảm tạ. Đám dân nghèo cũng sửng sốt, sau đó cùng nhau quỳ xuống hướng về phía Lan Quân
Hi, trăm nghìn lần cảm ớn. Về phần Vu Nhai, lại bị đám dân nghèo không
để ý tới.
Lúc này Vu Nhai cũng không để ý tới mọi người. Ở đây chỉ có ba người
không nói lời cảm ơn đối với Lan Quân Hi. Đó là Vu Nhai, vong linh huynh và Ngôn thánh ma đạo sư.
- Mọi người mau mau đứng lên. Ta cũng không làm gì, chỉ là mượn danh gia tộc mà thôi. Thật ra mọi người phải cảm ơn vị thánh ma đạo sư trẻ tuổi
kia. Nếu như không nhờ hắn, chỉ sợ khi chúng ta chạy tới thảm kịch đã
xảy ra.
Trên mặt Lan Quân Hi không còn vẻ hào sảng nữa, lại biến thành một thiếu nữ rất thành khẩn hiền lành. Rất nhanh, nàng lợi dụng ma pháp lực đỡ
đám dân nghèo đứng lên. Sau đó nàng lại chỉ về phía Vu Nhai. Vừa rồi,
khi nàng bay tới, làm sao có thể không nhìn thấy được bức tranh rắn đất
do sử dụng ma pháp tạo thành chứ?
Trước đó, thời điểm nàng nhìn thấy rắn đất đã rất kinh ngạc. Bởi vì nàng ở phía xa nhìn lại, không ngờ con rắn đất kia lại do từng cái trùy đất
tạo thành. Muốn thi triển ma pháp này tuyệt đối không đơn giản. Vốn nàng còn tưởng là vị lão tiền bối kia. Nhưng không nghĩ tới lại là người trẻ tuổi như vậy. Thật không nghĩ tới ở đây lại có thiên tài như vậy.
Thoáng cái, nàng cảm thấy tò mò.
Đặc biệt, sau khi mình xuất hiện gia hỏa kia lập tức bỏ chạy đi nghỉ
ngơi, bộ dạng như hắn chỉ đi ngang qua. Tổng hợp lại tất cả những gì
nhìn thấy, khiến Lan Quân Hi cũng không nhìn được càng thêm tò mò về
thiên tài ma pháp hệ thổ này. Bởi vậy, nàng mới lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện đến trên người hắn.
- Tuyệt đối không đơn giản. . .
Lan Quân Hi rất muốn biết người nam tử trẻ tuổi này là ai.
- Cảm ơn ma pháp đại nhân.
Cuối cùng các dân nghèo cũng nhớ ra còn có nhân vật như thế. Bọn họ vội
vàng cám ơn. Tô Lôi cũng nhanh chóng chạy tới cảm ơn. Nếu không nhờ có
hắn, sợ rằng nàng đã thành người tàn tật. Nàng thật lòng rất muốn cảm ơn Vu Nhai. Trong lòng nàng cũng cảm thấy tò mò đối với "Ma pháp sư đế
quốc Huyền Binh" này. Trước đó mình bị hắn dọa. Sau đó mới biết được hắn là một ma pháp sư cường đại không gì sánh được.
- Đâu có gì. Đâu có gì. Chuyện ta làm chẳng qua chỉ khiến quận chúa điên kia càng kích động hơn mà thôi. Nếu không phải có Lan Quân tiểu thư
đến, chắc hẳn ta sẽ bỏ các ngươi chạy mất. . . Nhưng thật ra tiểu thư
Lan Quân đến mới có thể hóa giải được nguy cơ lần này. Mọi người vân nên cảm ơn tiểu thư Lan Quân mới phải.
Vu Nhai có chút bất đắc dĩ đứng lên, bộ dạng đặc biệt khiêm tốn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Gia hỏa này nói chuyện thế nào vậy? Bỏ chạy sao?
Đây là chuyện thánh ma đạo sư nắm giữ vinh quang vô hạn nên làm sao? Hơn nữa, ngươi cũng không cần nói một cách đương nhiên như thế chứ? Bây giờ hình như ngươi cũng không cần thiết nói ra. Điều này sẽ khiến người ta
có ấn tượng không tốt. Ngay cả tiểu thư Lan Quân cũng ngây ngẩn cả
người.
- Đúng, các ngươi cứ khinh bỉ ta đi. Sau đó có thể không cần để ý tới ta nữa!
Trong lòng Vu Nhai thầm nói.
- Ngươi cũng thánh ma đạo sư hệ thổ, nếu bỏ chạy, vậy vinh quang của ngươi bỏ đi đâu?
Đúng vào lúc này, nam tử ma pháp sư hệ thổ vẫn không nói gì, chợt trầm
nói, nói ra những điều mọi người đang thầm nghĩ trong lòng.
Đây chính là vị nam tử đi cùng Lan Quân Hi. Giọng điệu không mấy tốt. Cứ như Vu Nhai từng đắc tội hắn.
- Vinh quang sao? Ăn có ngon không?
Vu Nhai nhún vai một cái nói.
Vu Nhai nhíu mày. Nam nhân này thật sự không hiểu biết. Tại sao lại nói
cứng như vậy. Lẽ nào ma pháp sư vô cùng vinh quang, cố chấp tới mức
trong mắt không chứa nổi một hạt cát sao? Dù sao đối với sự khó chịu của hắn, Vu Nhai cũng không để ý. Nhưng rất nhanh Vu Nhai liền phát hiện
hình như mình không nên nói như vậy. Làm không tốt, hắn thật sự cố chấp
muốn đánh nhau với mình thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Vu Nhai liền cảm thán. Trời ạ, mình đi tới tiểu thành Phiêu
Phong Tuyết nửa ngày, thế nào lại gặp được những nhân vật cực phẩm như
vậy? Hắn bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, vong linh huynh, huynh nói ta với pháp sư vong linh ở cùng một chỗ như vậy, còn để ý tới vinh quang sao?