Hắn đang run rẩy. Nếu như
bây giờ có người nhìn thấy hắn, tuyệt đối không thể tưởng tượng được hắn chính là Ngọc đại soái, người luôn bình tĩnh, dường như không có gì
không làm được kia. Hắn không dám tưởng tượng Tiểu Hắc xuất hiện có ý
nghĩa như thế nào. Hắn sợ đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
- Đó là ai?
Cùng lúc đó, phía dưới đột nhiên truyền đến âm thanh cao vút. Tuy rằng
hỗn loạn nhưng lại nghe rất rõ rang. Bởi vì không biết từ lúc nào ở bên
cạnh Tiểu Hắc lại xuất hiện một thân ảnh. Một thân ảnh không tính là cao lớn nhưng lại cho người ta một cảm giác vô cùng cao lớn!
- Vu Nhai!
Hơn mười giọng nói vang lên ở trên chiến trường. Mỗi giọng nói đều tràn
ngập sự hưng phấn. Đó chính là những người đặc biệt thân quen với Vu
Nhai. Chỉ có bọn họ mới có thể không kìm chế được tình cảm, gọi tên Vu
Nhai. Những người khác không quan tâm xưng hô như thế nào, cũng sẽ them
hai từ đại đế ở phía sau!
Tiếng của bọn họ át tất cả những âm thanh khác. Sau khi tiếng kêu vừa dứt, toàn bộ chiến trường trở nên yên tĩnh.
- Là đại đế, là Vu Nhai đại đế. Vu Nhai đại đế đã trở về.
Không biết là ai đột nhiên hô lên. Giọng nói oang oang, dường như người của tộc người lùn.
- Ta là Vu Nhai. Các vị đã chịu nhiều cực khổ. Ta đã trở về, ta về muộn!
Vu Nhai chậm rãi đưa mắt nhìn xuống chiến trường, tìm kiếm những người
quen biết ở trên chiến trường. Hắn cũng nhìn thấy vô số người hắn không
quen nhưng vẫn đang chiến đấu vì hắn. A, không thể nói là đang chiến đấu vì hắn, mà là, đang vì chiến đấu sự sinh tồn của toàn bộ Bách tộc. Hắn
cũng là người lãnh đạo của bọn họ, là trung tâm của bọn họ, là lòng tin
của bọn họ, là bọn họ có thể trông cậy.
Lúc này, trên chiến trường bất kể là địch hay ta đều dừng chiến đấu. Bởi vì Vu Nhai bị truyền đi quá thần kỳ. Tất cả đều muốn chính mắt nhìn
thấy người này.
- Xin lỗi các vị. Ta quả thực trở về quá muộn. Tròn nửa năm không ngờ
không thể cùng các ngươi chiến đấu. Rất nhiều người bởi vì ta không ở
đây mà chết đi. Ta muốn xin lỗi. Ta còn muốn kính cẩn nghiêng mình chào
người đã chết và cả những người còn sống theo nghi thức quân đội.
Vu Nhai nhìn máu tươi nhuộm khắp đất. Mặc dù trải qua rất nhiều chuyện
hắn vẫn không nhịn được run rẩy. Tình cảnh máu tươi, hài cốt nằm khắp
mặt đất, vẫn khiến cho các chiến sĩ lộ vẻ huyết chiến chấn động.
Trận chiến với Mông thân vương so với tình cảnh trước mắt, quả thực chỉ là trò chơi của tiểu hài tử.
Tuy rằng trận chiến Bắc Đấu ấy cũng thảm khốc, nhưng không chấn động
lòng người như cảnh tượng trước mắt. Lúc này hắn tkhông cách nào bình
tâm được. Chấn động, cùng với cảm động. Hắn theo bản năng đứng thẳng
người trên không trung, theo bản năng nói ra những lời này trên, theo
bản năng thực hiện cúi chào theo nghi thức quân đội mà kiếp trước hắn
rất quen thuộc. Bàn tay khép chặt để trên đầu, trang nghiêm nhìn tất cả
mọi thứ phía dưới.
- Chào theo nghi thức quân đội?
Tất cả mọi người không biết điều này là ý gì. Nhưng nhìn thân thể hắn
thẳng tắp hoàn toàn không có chút dao động, dường như nói cho bọn họ
biết tất cả, bảo bọn họ biết kiên định.
Vô số người Bách tộc cũng theo bản năng giơ tay lên đầu, bắt chước bộ
dạng của Vu Nhai. Có thể động tác của bọn họ không giống như Vu Nhai,
không được tự nhiên, nhưng tất cả mọi người đều đứng thẳng, hoàn toàn
không có chút dao động nào.
- Hiện tại, ta đã trở về. Ta sẽ không để cho máu của các ngươi chảy một
cách uổng phí. Ta cũng sẽ không cho các ngươi coi nhẹ cái chết. Thật ra
sẽ làm kẻ địch của chúng ta chết một cách dễ dàng. Chiến trường Thần cấp giao cho ta. Các Thánh Binh Sư lùi đến chiến trường phía dưới.
Lúc này Vu Nhai dường như quên mất tại sao thế giới có thể chào theo nghi thức quân đội như dưới địa cầu. Hắn lập tức ra lệnh.
- Vâng, đại đế!
Không ai xem Vu Nhai là thành Bách Tộc Vương gì đó, vẫn gọi là đại đế.
Chỉ một lát như vậy, Thánh cấp đỉnh phong chỉ còn lại chín người. Đúng
vậy, ở nơi này chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã chết 11 vị Thánh Binh Sư đỉnh phong. Bọn họ nặng nề lên tiếng, sau đó không chút do dự xông về
phía chiến trường phía dưới...
- Vu Nhai đại đế đã trở về. Chúng ta thắng chắc. Giết!
- Giết!
Sau mệnh lệnh của Vu Nhai, sự yên tĩnh đã bị phá tan. Âm thanh rung trời vang lên ở trên chiến trường. Chiến khí và sát khí ngưng tụ ở trên
người của chiến sĩ Bách tộc. Tuy rằng rất nhiều người không biết Vu
Nhai, nhưng bọn họ biết Vu Nhai chính là vị thần của bọn họ!
Có chín Thánh cấp đỉnh phong gia nhập chiến trường, lại thêm Vu Nhai
xuất hiện này, sĩ khí tăng cao. Hôm nay quân Bách tộc là vô địch.
Dạ Tình, Vu Tiểu Dạ, Nghiêm Sương, Tuyết Đế Nhi thậm chí Độc Cô Cửu Tà,
Độc Cô Cửu Huyền, Huyết Lệnh, Tiễn Linh và một vài người khác đều không
nhịn được run rẩy, vừa chảy nước mắt và chiến đấu. Hiện tại không có
cách nào cùng hắn đoàn tụ. Nhưng sau khi đánh thắng trận chiến này thì
có thể.
- Bạch lão sư, ta hình như có thể nghỉ ngơi một lát.
Toàn thân Ngọc Vấn Hiền đều muốn mềm nhũn ra. Mượn kiếm huynh vội vàng đỡ hắn, khẽ cười nói:
- Sợ rằng còn chưa có. Chỉ có một mình Vu Nhai tới. Không biết kết quả
như thế nào. Tuy rằng ta tin tưởng Vu Nhai vô điều kiện. Được rồi. Chúng ta phải tin tưởng vô điều kiện rằng Vu Nhai có thể thắng lợi. Nhưng
hiện tại chúng ta vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Vẫn phải chính mắt nhìn thấy
trận chiến này của chúng ta đại thắng!
- Vu Nhai!
Lam Thương Tử dường như gắn từng tiếng nói. Từ khi gặp phải người này,
mình vẫn luôn thua. Nửa năm qua vẫn bại bởi Ngọc Vấn Hiền. Lòng tin của
mình đã bị tàn phá hoàn toàn. Hiện tại còn phải ngước nhìn hắn. Dường
như mình đã không còn cùng một cấp bậc với hắn nữa. Loại cảm giác này
đối với Lam Thương Tử đầy cao ngạo, đặc biệt không dễ chịu gì.
- Vu Nhai thật sự đã xuất hiện. Chỉ có điều hắn chỉ có một mình. Các
thần trưởng lão Bách tộc chỉ sợ đang trên đường đi tới đây. Nhân lúc
này, ta đi giết hắn.
Một giọng nói khe khẽ vang lên ở bên cạnh Lam Thương Tử. Một tia sáng
màu lam từ bên cạnh hắn nhẹ nhàng bay ra ngoài. Lam Thương Tử không quay đầu lại. Hắn đã sớm biết Lam Sương thần vương xuất hiện ở vương đô Lạc
Thiên. Thần Hoàng đã dự đoán được Vu Nhai có thể sẽ xuất hiện, nên thu
xếp cho Lam Sương thần vương làm hậu chiêu. Chỉ cần chờ tới lúc Vu Nhai
xuất hiện sẽ giết chết hắn.
- Tất cả các ngươi lui ra. Ta muốn tự tay giải quyết thiên tài nhân loại này.
Vu Nhai không nói gì them. Hắn cũng không nói gì với các Thần Tướng Bách tộc còn lại. Hiện tại, tuy rằng mấy vị Thần Tướng Bách tộc không biết
Vu Nhai nhưng cũng chấn động khi thấy Vu Nhai đột nhiên xuất hiện, chấn
động trước nhữn lời hắn vừa nói, chấn động trước khí tức của hắn. Bọn họ không tự chủ đứng ở phía sau người trẻ tuổi này, cùng đối diện với tám
gã Thần Tướng Cổ Duệ còn lại.
Đúng vào lúc này, giọng nói yếu ớt kia xuất hiện ở bên tai bọn họ. Một
tinh ảnh màu lam chậm rãi hiện lên trên không trung. Một nam tử trung
niên có mái tóc màu lam xuất hiện ở giữa.