- Nếu chỉ dựa vào số cường
giả Thần cấp tới trợ giúp, vẫn quá ít. Lam Thương Tử sẽ không để cho
trận chiến này thua được. Bằng không sẽ khiến cho dân Cổ Duệ bị đả kích
thật sự quá lớn. Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa bên Phá Thần
và đế quốc Ma Pháp!
Vu Nhai và Thủy Tinh lại nhìn nhau. Xem ra phải lập tức trở về tiền tuyến, đánh thắng trận chiến này.
- Ngao. . .
Đúng vào lúc này, một âm thanh truyền khắp thị trấn Hồng Phong. Đó là
tiếng kêu hưng phấn. Vu Nhai cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đó là Tiểu
Thúy. Tiểu Thúy cảm ứng được mình trở về, không ngờ đã tìm tới. Sợ rằng
nó vẫn luôn chờ ở xung quanh Lục Thiên Sát Trận?
- Hai vị, có cần ta nói cho các vị thêm một chút về tình hình đại lục
hiện tại hay không? Chỉ cần cho thêm ta chút ít phí, ta. . .
Có tiếng chim kêu như vậy là chuyện không bình thường. Nhưng Lộ Đại Xung không có thời gian để ý tới. Con dê béo trước mắt quan trọng hơn. Nhưng hắn đang nói chợt dừng lại. Bởi vì không biết từ lúc nào, hai người
trước mắt hắn đã biến mất không thấy nữa. Trời ạ. Không biết có phải là
gặp quỷ hay không?
- Ở phía trên.
Có người kêu lên. Sau đó hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy hai
người kia không biết từ lúc nào đã ngồi trên một con Khu Phong Thứu cực
lớn cổ quái. Khu Phong Thứu kêu lên một tiếng, sau đó biến mất ở phía
nam. . .
- Này, này, này. . .
Trong lúc nhất thời Lộ Đại Xung có phần không phản ứng kịp. Hai con dê
béo này có thực lực thế nào vậy? Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên mở to
hai mắt, kêu lớn lên:
- Không đúng, Khu Phong Thứu. Đó không phải là Khu Phong Thứu Tiểu Thúy
của Vu Đế Vương gia sao? Còn nữa, nữ tử xinh đẹp kia, không phải Đan
Tinh Tinh đại tiểu thư của nghiệp đoàn võ học trong lời miêu tả sao?
Hắn, hắn, hắn là Vu Đế Vương gia!
- Cái gì, Vu Đế Vương gia, Vu Nhai đại đế?
Mọi người xung quanh nghe được Lộ Đại Xung nói vậy, đều kêu lên.
- Cái gì… cái gì? Vu Nhai đại đế, Vu Nhai đại đế ở đâu? Ở đâu?
Rất nhiều người đều kêu lên theo.
Lộ Đại Xung đột nhiên lại không có phản ứng gì. Hắn lại muốn chặt chém tiền của Vu Nhai đại đế. Dê béo, mẹ nó. . .
Sau khoảng mười giây hắn mới lớn tiếng kêu lên:
- Vu Nhai đại đế đã trở về, Vu Nhai đại đế đã trở về. Vừa nãy, ngay vừa
nãy ngài đã cưỡi Khu Phong Thứu Tiểu Thúy đi. Phương hướng chính là phía nam, cũng chính là chiến trường phía nam. Cuộc chiến phản kích của liên minh bách tộc sẽ chiến thắng!
Trong nháy mắt, tin tức lấy tốc độ cực nhanh truyền ra ngoài. Đương
nhiên, tốc độ nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh hơn Khu Phong
Thứu Tiểu Thúy.
Mà sau mười mấy canh giờ Vu Nhai cưỡi Tiểu Thúy điên cuồng bay vè phía
trước, tại tiền tuyến, lúc này lại không tốt lắm. Chỉ trong ba bốn ngày, Ngọc Vấn Hiền chỉ huy quân đội Bách tộc xông tới địa giới của vương
quốc Lạc Thiên. Quân Cổ Duệ của Lam Thương Tử cũng tiếp tiếp bị đánh bại lui về phía sau, căn bản không phải là đối thủ của Ngọc Vấn Hiền. Nhưng mắt thấy thắng lợi sẽ tới tay lại phát sinh tình hình mà trước đó Lộ
Đại Xung đã nói.
Cũng chính là Bách tộc quá ít Thần cấp. Đây chính là sự uy hiếp đối với liên minh bách tộc.
- Ngọc Vấn Hiền, ta thừa nhận ngươi dụng binh rất lợi hại. Nhưng các
ngươi chỉ có sáu Thần Tướng mà thôi. Đây chính là nhược điểm trí mạng
của các ngươi. Thần Hoàng có thể nhẫn nhịn Bách tộc. Không có việc gì đi ra nhảy nhót vài cái. Chỉ cần không ảnh hưởng đại cục, lại không có khả năng khiến các ngươi thực sự phát triển lớn mạnh. Vu Nhai đáng chết
khẳng định bị chính sát trận của hắn vây khốn. Lúc này chính là thời cơ
tốt nhất để đánh Bách tộc tàn phế.
Tại đô thành của vương quốc Lạc Thiên trước đó, Lam Thương Tử đứng ở
trên tường thành nhẹ nhàng nói. Trên mặt hắn vẫn lộ ra nụ cười mỉm. Ở
bên cạnh hắn vẫn là Mộc Tinh Tinh và Xích Mãng. Nhưng đã lâu Mộc Tinh
Tinh chưa từng thấy nụ cười đặc biệt của Lam Thương Tử.
Bởi vì cuộc chiến giữa hai đại đế quốc đã lôi kéo quá nhiều cao thủ Thần Duệ bọn họ, khiến phía bên Lam Thương Tử cũng không còn mấy người cấp
Thần Tướng có thể dùng. Kết quả, hắn chỉ có thể cùng Ngọc Vấn Hiền dụng
binh. Nhưng lần nào cũng thua, tuy rằng thua không phải rất thảm. Có đôi khi hắn vẫn có thể thắng, nhưng thua nhiều thắng ít. Như vậy Lam Thương Tử sao có thể vui vẻ được. Chỉ có điều, từ mấy ngày trước, trận quyết
đấu đã thay đổi. Thần Hoàng thấy Bách tộc lại muốn hoàn toàn thu phục và thống trị Bách Tộc Loạn Địa, sao có thể chấp nhận được. Tuyệt đối không thể để Bách Tộc Loạn Địa ổn định được. . .
Lúc mới bắt đầu đánh một chút không thành vấn đề. Dù sao hiện tại Bách
tộc đã không phải địa điểm quan trọng của bọn họ. Kéo dài một chút là
được. Nhưng nếu các ngươi muốn tổng tiến công, Thần Hoàng tuyệt đối
không thể để cho trận chiến này thất bại. Hắn đã điều mấy cấp Thần Tướng ở đế quốc Ma Pháp qua. Hiện tại phía bên bọn họ đã có 10 cấp Thần
Tướng, không có khả năng thua nữa. Thế giới này, vũ lực cao rất quan
trọng.
- Phải đánh cho bọn chúng tàn phế. Ai. Từ bảy ngày trước, Thần Hoàng
phát hiện có ba gã Thần Tướng bị nhốt ở trong sát trận bị giết chết. Sợ
rằng, đám người Vu Nhai sẽ nhanh chóng đi ra. Phải thắng!
Ánh mắt Lam Thương Tử lóe sáng lên, thu hồi nụ cười trên mặt. Chợt ánh mắt hắn trở nên kiên định, hạ lệnh:
- Không cần lãng phí thời gian với đám tiểu binh nữa. Các thần tướng, trực tiếp đánh cho Bách tộc tàn phế.
- Sớm nên như vậy. Thần Tướng Bách tộc ít như vậy, để chúng ta sớm tới đánh, sớm kết thúc công việc chẳng phải là tốt hơn sao?
Có Thần Tướng Cổ Duệ phá lên cười. Trong nháy mắt, mười đạo thân ảnh phóng lên cao, lao thẳng đến trận chiến chính.
Nghe nói như thế, Lam Thương Tử cũng có chút đau lòng. Thật ra hắn còn
muốn tiếp tục cùng Ngọc Vấn Hiền đấu về tài năng chỉ huy. Nhưng lần này
hắn lại thua.
- Đúng vậy, Thần Tướng Bách tộc ít như vậy, sớm nên để chúng ta lên.
- Bách tộc đê tiện. Cho dù người chỉ huy của các ngươi lợi hại thế nào
đi nữa, Thần Tướng ít thì làm gì được. Thế giới này vĩnh viễn nằm ở
trong tay của những người có thực lực cường đại.
Giọng nói cuối cùng này rõ ràng đang nói với liên minh bách tộc.
Giọng nói của hắn gần như vang vọng khắp mặt đất, vô cùng cao ngạo, vô cùng kiêu ngạo.
- Ngọc đại soái, đối phương có mười Thần cấp. Chúng ta nên ứng phó như thế nào?
Thời gian lùi lại một giờ trước. Bên trong lều đại soái của Ngọc Vấn
Hiền, các vương Bách tộc đều đang lo lắng. Dưới tình huống các thần
trưởng lão không có ở đây,
dĩ nhiên chính là do các đại tộc vương trong Bách tộc tới gánh vác trách nhiệm chính của liên minh bách tộc. Đương nhiên, còn có vài Thánh Binh
Sư của Bắc Đấu và nghiệp đoàn võ học. Như vậy, trên phương diện lực
lượng nòng cốt tất nhiên cần cân bằng một điểm.
Tuy rằng thực lực bản thân Ngọc Vấn Hiền không ra sao, nhưng năng lực
chỉ huy của hắn thật sự vô cùng mạnh mẽ, khiến bất kể là nhân loại hay
Bách tộc đều không thể không phục.