Thẩm phán trưởng cũng thành phong cảnh, gã rất muốn đi ngay bây giờ. Thẩm phán trưởng hoàn toàn khẳng định Mộc Nguy là hàng thật, chẳng qua mặt thiên phú hơi nghịch thiên. Thẩm phán trưởng thầm cảm thán tại sao người này không phải là thuần Thần Duệ chi tộc?
Dù ngươi là máu lai cũng đừng bênh vực con lai được không? Tiếc cho Mộc Nguy khó thể sống sót.
Quan niệm huyết thống, quan niệm thần quá nặng trong Cổ Duệ chi dân, không thể tha thứ bất cứtồn tại nào vượt qua bọn họ, càng không tha thứ ai dám miệt thịt quyền uy của họ. Đứng ra bênh vực con lai người và thần, đảo điên quan niệm thần của Cổ Duệ chi dân, tội này đáng chết.
Thời kỳ phi thường thì phải dùng thủ đoạn đê tiện khác.
Cổ Duệ chi dân là một thể mâu thuẫn muốn thống trị Thần Huyền đại lục, biết càn thu phục nhân loại bình thường, con lai nhưng không muốn hoàn toàn buông bỏ niềm kiêu hãnh. Toàn tộc chung một bệnh, thần hoàng cũng không có cách nào thay đổi được.
Vẫn câu cũ, tình huống trước mắt đã nằm sát đường ranh.
Vu Nhai cảm thấy Cổ Duệ chi dân hơi ngốc nghếch, cường đại như bọn họ nếu không phải luôn miệng tự xưng là thần thì đã sớm thống trị Thần Huyền đại lục. Cổ Duệ chi dân không thành công mà cứ lải nhải thần này thần nọ, không ngốc thì là gì? Nếu không phải Cổ Duệ chi dân thật tình quá cường đại đã sớm bị người ta diệt sạch. Đúng, các loại thực lực của Cổ Duệ chi dân quá mạnh.
Có lẽ có lợi thì phải có tệ, chính vì niềm tín ngưỡng này giúp Cổ Duệ chi dân biến mạnh như vậy?
Không biết qua bao lâu, Vu Nhai điêu khắc sức mạnh hắc chú xong.
Đó là một Hắc Nguyệt công chúa sống động như thật hiện ra trước mắt mọi người, sức mạnh hắc chú dùng cách đặc biệt kết thành tinh thể, không còn là sương khói.
Vu Nhai đưa tới trước mặt Tiểu Mỹ:
- Tặng nàng.
- Đa tạ, ta rất thích!
Tiểu Mỹ nhìn pho tượng, khuôn mặt ngây theo đáng yêu khác hẳn Hắc Nguyệt công chúa bây giờ. Tiểu Mỹ mơ hồ trông đáng yêu hơn, được kẻ lừa đảo thích hơn. Tiểu Mỹ nghĩ vậy bắt đầu thấy nhớ ngày xưa.
Mọi người không biết Hắc Nguyệt công chúa đang hoài niệm, bọn họ chỉ thấy hai người phô bày ân ái như vào chốn không người, còn tặng tín vật định tình. Con lai chết tiệt, điều này chẳng khác nào tát mấy cái vang dội vào mặt những người ngày hôm qua mê mẩn Hắc Nguyệt công chúa. Hắc Lâm Tư Nhi thì như bà mai.
Nhiều người ai oán liếc Hắc Lâm Tư Nhi, nếu không tại nàng đề nghị thì chuyện này sẽ không xảy ra.
Vu Nhai dịu dàng mỉm cười nói:
- Thích thì tốt, sau này nếu có cơ hội ta sẽ điêu khắc cho nàng mỗi ngày.
Tiểu Mỹ nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm! Còn nữa, ngươi còn thiếu cái kia đã hứa sẽ khắc đẹp nhất cho ta.
Ý của Tiểu Mỹ là tấm thuẫn, bây giờ nàng không dùng huyền binh bản mệnh nữa nhưng nàng thích tấm thuẫn nhất, muốn có món quà nhất. Tiểu Mỹ mong Vu Nhai sẽ rèn cho nàng, vì hắn nợ nàng.
Vu Nhai như không thấy ai, thản nhiên nói:
- Tất nhiên rồi.
Mọi người đều nhìn ra chỉ trong một ngày Mộc Nguy, Hắc Nguyệt công chúa đã yêu nhau. Nhưng hai ngươi có thể tìm chỗ không người tâm sự được không? Đứng đây kích thích người ta là tàn nhẫn!
Nếu có thể thì bọn họ rất muốn đạp vào mặt con lai chết tiệt, trong lòng họ rất là căm hờn.
Thẩm phán trưởng không nhìn được nữa, tuyên bố chuyện Mộc Nguy:
- Khụ, nếu chuyện đã rõ ràng thì ta sẽ thực hiện lời hứa lúc trước. Mộc Nguy là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ của Thanh Mộc thần tộc, từ hôm nay trở đi hưởng thụ đãi ngộ vượt qua Mộc Tuyên Dương. Sẽ thông báo chuyện này cho toàn bộ Thần Duệ chi tộc.
Thẩm phán trưởng tiếp tục bảo:
- Mộc Nguy, sau này ngươi là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ của Thanh Mộc thần tộc, đừng xem thường danh hiệu này, ngươi sẽ gánh vác trách nhiệm không thể tưởng tượng.
Vu Nhai rát bất mãn bị lão nhân đánh gãy khoảnh khắc lãng mạn, nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương.
Vu Nhai vội vàng tuyên thề:
- Mộc Nguy guyện sống chết vì thần tộc ta!
Mộc Nguy thật sự đã chết vì thần tộc các ngươi, chết trong tay nhân loại bình thường.
- Ừm!
Thẩm phán trưởng vừa lòng phản ứng của Mộc Nguy, nói:
- Tiếp theo ta sẽ phái người đưa đi tất cả thứ ngươi nên có, bao gồm đình viện cư ngụ vân vân, ngươi nhớ nhận đồ. Và nhớ kỹ rất nhanh ngươi sẽ có nhiệm vụ, tùy thời sẵn sàng xuất chiến. Ngươi là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ của Thanh Mộc thần tộc phải có giác ngộ này.
Rất nhanh sẽ có nhiệm vụ? Vu Nhai lộ biểu tình vui mừng.
Vu Nhai bình tĩnh nói:
- Tuân lệnh!
Thẩm phán trưởng gật đầu, nói:
- Ừm! Được rồi, tất cả giải tán đi.
Nếu không phải có chuyện cần dặn dò thì thẩm phán trưởng không bao giờ muốn nói chuyện nhiều với con lai vừa dơ bẩn vừa nghịch thiên này. Thẩm phán trưởng nói xong định đi ngay, đã không có chuyện của gã.
- Khoan đã thẩm phán trưởng, không biết nữ nhân loại này . . .
Thẩm phán trưởng mất kiên nhẫn ngắt lời Vu Nhai:
- Ngươi đã là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ, có một số việc nên tự mình giải quyết.
Thẩm phán trưởng vung tay cùng thuộc hạ biến mất dưới cự mộc thần.
Không còn thẩm phán trưởng trấn áp, không khí náo niệt, đủ loại tiếng thảo luận lao nhao không dứt. Các thanh niên cường giả thần tộc khác chậm rãi đứng lên, bọn họ đã hết chuyện nên đương nhiên cần trở về. Không ai quan tâm cái gọi là cường giả mạnh nhất Thanh Mộc thần tộc, bao gồm Thanh Mộc hoàng tử, trừ Hắc Nguyệt công chúa.
Vu Nhai vui vẻ không cần giao tiếp với thanh niên cường giả, nhe răng cười đi hướng Vệ Vi Vi.
Vệ Vi Vi đánh rùng mình, co giò chạy tới chỗ Thanh Mộc hoàng tử mặt đen như than.
- Hoàng tử điện hạ, cứu ta với!
- Cút đi!
Thanh Mộc hoàng tử không muốn ở lại đây, càng không muốn đối diện tạp chủng đã cướp địa vị của gã. Lam Thương Tử không thể đồng cảm với Thanh Mộc hoàng tử, gã đã thành tội nhân, trò cười ngàn đời. Thanh Mộc hoàng tử còn ở lại cho người ta cười sao?
Thanh Mộc hoàng tử đá bay Vệ Vi Vi buổi tối hôm qua làm gã vô cùng sung sướng. Loại nữ nhân không giúp ích được gì thì Thanh Mộc hoàng tử cần làm chi? Thanh Mộc hoàng tử muốn nữ nhân gì mà không có? Huống chi là loại nữ nhân ngực lép.
- Oa!
Vệ Vi Vi bay ra té cái bịch trước mặt Vu Nhai, nàng cố nén ngẩng đầu lên. Vệ Vi Vi nhìn Vu Nhai, Tiểu Mỹ đứng trước mặt, trong mắt tràn ngập van xin.
Vệ Vi Vi gào thét:
- Mộc Nguy, ta sai rồi, ta thật sự sai. Ta không nên nghe Mộc Hạo xúi giục đi giết ngươi. Thật sự, ta biết sai!
Vu Nhai hờ hững hỏi:
- A? Là Mộc Hạo kêu ngươi giết ta?
Vu Nhai đã sớm biết nhưng vẫn cố ý hỏi ra.
- Đúng . . . Đúng vậy.
Vệ Vi Vi chợt nhận ra nàng lỡ mồm. Mộc Hạo không đi ra tố cáo là vì đêm hôm qua Mộc Tinh Tinh không muốn gã tham gia vào bãi nước đục này, ai ngờ Vệ Vi Vi khai hết. Hiện tại tên đã trên dây, nàng chỉ có thể gật đầu.
Lời này thành chứng cứ tố cáo Mộc Hạo, tuy Vu Nhai đã biết trước nhưng có chứng cứ và không có là hai điều khác nhau.
Đám đông tan cuộc bỗng ngừng lại, sắp có kịch mới để xem.