Sao có thể như vậy? Sao nàng có thể bị nam nhân khác ôm? Vu Tiểu Dạ bối rối.
Vu Nhai thì thầm bên tai Vu Tiểu Dạ:
- Không sai, ta có vấn đề. Một biểu muội bởi vì biểu ca mà quan hệ không tốt với sư phụ của mình. Điên cuồng tu luyện chỉ vì biết tin của biểu ca, vì giúp đỡ biểu ca. Nàng nói xem sau khi biểu ca biết thì cảm xúc có xảy ra vấn đề không?
Thân thể mềm mại làm nỗi lòng Vu Nhai gợn sóng.
Vu Tiểu Dạ định vùng vẫy nhưng khi nghe Vu Nhai nói thì ngẩn ngơ, không nhúc nhích được nữa. Thanh âm trở nên quen tai, vòng tay làm nàng yên tâm.
- Biểu . . . Biểu ca . . .
Vu Tiểu Dạ không dám chắc vì chuyện đến quá đột ngột, rất khó tin.
Nước mắt Vu Tiểu Dạ tuôn ra, trong lòng nàng đã khẳng định nhưng không dám tin. Tuy đã gặp nhau trên quảng trường nhưng khi đó quá đông người, Vu Tiểu Dạ cố nén cảm xúc.
Vu Nhai cười gian:
- Hì hì, trừ biểu ca của nàng ra còn ai dám đùa giỡn Tiểu Dạ đáng yêu? Nếu có thì ta sẽ tiêu diệt hắn!
Vu Tiểu Dạ chợt nhớ một điều, kích động bùng nổ, cảm xúc giận dỗi. Vu Tiểu Dạ vùng thoát vòng tay Vu Nhai, vừa đấm vừa oán trách.
- Ai kêu ngươi lừa ta, ai kêu ngươi lại gạt ta! Lần trước ở Lạc Thiên vương quốc đã bị ngươi lừa, hiện tại lại như vậy. Ngươi . . . Ngươi làm biểu ca kiểu gì? Làm gì có biểu ca luôn ăn hiếp biểu muội? Người ta lo cho ngươi gần chết, cứ luôn ăn hiếp ta!
Nắm đấm của Vu Tiểu Dạ chẳng khác nào gãi ngứa, nhưng lúc này Vu Nhai ngoan ngoãn nhận sai:
- Rồi rồi, là biểu ca sai, sau này không dám ăn hiếp nàng nữa. Biểu ca cho nàng khi dễ được không? Nàng muốn khi dễ kiểu gì thì tùy, muốn làm gì ta cũng được, biểu ca chấp nhận hết.
Lời xin lỗi có gì đó là lạ.
Vu Tiểu Dạ nín khóc mỉm cười nói:
- Xì, lại còn chấp nhận hết, ta không xấu như vậy.
chỉ có trước mặt Vu Nhai là Vu Tiểu Dạ không lạnh lùng.
- Còn bảo không, nàng suýt mưu sát chồng . . . A không, mưu sát biểu ca ruột.
Vu Nhai thuận miệng nói bốn chữ mưu sát chồng sau đó vội sửa miệng.
Vu Tiểu Dạ ngây người, nàng nghe rõ chữ đó, cảm xúc kỳ diệu. Vu Tiểu Dạ bỗng im lặng làm Vu Nhai lo âu, nàng chưa hết giận sao?
Vu Tiểu Dạ nghiêm túc hỏi:
- Biểu ca, có thể nào là loại thứ nhất không?
- Loại thứ nhất?
Vu Nhai sửng sốt, dù đầu óc hắn nhanh nhạy cũng không liên tưởng đến Vu Tiểu Dạ đang nói về chồng, càng không ngờ nàng bỗng lớn gan như vậy.
Vu Nhai hỏi lại, Vu Tiểu Dạ ngại ngùng nói:
- Thì là loại thứ nhất đấy.
Vu Nhai thật sự không biết:
- Loại thứ nhất nào?
- Ghét biểu ca!
Vu Tiểu Dạ cảm thấy biểu ca giả ngu, thật tình, đầu óc hắn rất thông minh lại cố tình gặn hỏi. Sau khi lớn gan xong Vu Tiểu Dạ rất xấu hổ.
Vu Tiểu Dạ không mở miệng được:
- Tự ngươi tự nghĩ đi!
Vu Tiểu Dạ nói xong xoay người định chạy.
Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Hoàng Phủ Nhàn biểu muội, ngươi xấu hổ chạy vào doanh địa thế này không chừng sẽ có vài người nghi ngờ biểu ca của ngươi.
Thủy Tinh mặc áo trắng xa hoa bước ra như một hồn ma.
Vu Tiểu Dạ giật mình đứng lại, biểu tình khó hiểu nhưng rất nhanh nàng phản ứng lại. Lúc trước biểu ca diễn kịch sẽ không là vì rảnh rỗi lừa nàng chơi mà là có chuyện gì quan trọng, vậy là hai người kia?
- Đúng vậy! Tiểu Dạ muội muội nên học cách khống chế cảm xúc của mình.
Độc Cô Cửu Tà nhẹ nhàng bay ra, sau đó là Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Diệp, Lữ Nham, Lý Thân Bá. Độc Cô Cửu Tà nói làm Vu Tiểu Dạ chợt nhớ một điều.
Mặt Vu Tiểu Dạ đỏ rực hỏi:
- Ngươi . . . Các ngươi đều nghe được?
Vu Tiểu Dạ, Vu Nhai không nói chuyện gì mờ ám, ý nghĩa 'loại thứ nhất' nếu người bình thường không vắt óc úy nghĩ thì không nghe ra. Vu Tiểu Dạ có tật giật mình.
Độc Cô Cửu Tà vốn là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, gã chộp ngay cơ hội thêm mắm dặm muối:
- Khụ, chúng ta chỉ nghe được một chút, không hoàn toàn, không đầy đủ. Các ngươi có nói lời gì chúng ta không thể nghe sao?
Vu Tiểu Dạ bối rối:
- Không . . . Không có.
Vu Nhai vội đứng ra giải vây:
- Rồi rồi, đừng ăn hiếp biểu muội nhà ta nữa.
Vu Nhai liếc thấy mặt Thủy Tinh sa sầm thì mặt dày chạy tới, mặc kệ bao ánh mắt nhìn trơ mặt nắm tay nàng. Thủy Tinh định tránh đi nhưng không thoát được, da mặt đỏ ửng vẫn cố nghiêm nghị.
Thủy Tinh bị tiểu tử này vô sỉ, mặt dày mày dạn đánh bại, mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.
Vu Tiểu Dạ nhìn biểu ca và Thủy Tinh thân thiết vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, nổi lên can đảm chạy tới, vươn tay ra, mắt long lanh nhìn Vu Nhai, ý định quá rõ ràng. Khóe môi Vu Nhai co giật liếc Thủy Tinh, cuối cùng nắm tay Vu Tiểu Dạ. Thủy Tinh không rút tay ra, xem như mặc nhận thân phận Vu Tiểu Dạ.
Hiện tại Thủy Tinh còn lâu mới rút tay ra, đứng nhìn tên khốn này nắm tay ovứi Vu Tiểu Dạ sao?
Độc Cô Cửu Tà hú lên:
- A! Ta không nhìn được nữa, ta muốn nữ nhân, ta cần nữ nhân a a a!!!
Độc Cô Cửu Tà liếc hướng Độc Cô Cửu Huyền đứng bên cạnh, hỏi:
- Cửu Huyền cô nương, không đi lên tham gia cho vui?
Độc Cô Cửu Huyền trợn trắng mắt, mặc kệ cái tên lông bông.
Vu Nhai cũng mắt trắng dã, ta đây là quan hệ gia đình tốt đẹp, ngươi đừng gây phiền được không?
Vu Tiểu Dạ chợt nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, trợn mắt nói:
- Biểu ca, tại sao nhóm Thủy Tinh tỷ tỷ đều ở đây? Chẳng lẽ chỉ có ta là không biết thân phận của ngươi?
Độc Cô Cửu Tà vội phân bua:
- Yên tâm đi Tiểu Dạ muội muội, chúng ta chỉ nghi ngờ chứ không nhận ra, có Thủy Tinh là phát hiện.
Đúng như Độc Cô Cửu Tà nói, bọn họ cứ cảm thấy Vu Nhai dịch dung khá quen mặt, luôn chú ý hắn. Phát hiện Vu Nhai đi tiêu, Vu Tiểu Dạ chạy ra thế là cả đám người rủ nhau đi ra.
Thủy Tinh mỉm cười nói:
- Ta thì cũng chỉ nghi ngờ, không nhận ra.
Vu Nhai siết chặt tay Thủy Tinh, hắn vừa cảm kích vừa cảm động nhìn nàng. Giữa hai người có ăn ý như keo như sơn, Vu Nhai biết Thủy Tinh chắc chắn nhận ra hắn, nhưng vì lo cho cảm xúc của Vu Tiểu Dạ nên mới nói xạo.
Thủy Tinh kiêu kỳ ngẩng đầu lên như đang nói: Đã biết vợ cả nhà ngươi tốt cỡ nào chưa?
Lữ Nham đi thẳng vào vấn đề:
- Vu Nhai, tại sao ngươi xuất hiện tại đây? Hai người kia có vấn đề gì?
Nghe Lữ Nham hỏi, biểu tình Vu Nhai nghiêm túc kể ra những gì hắn biết, chuyện đã xảy ra. Giống như phản ứng của công chúa Nguyệt Lâm Sa, khi mọi người nghe xong rất là ngạc nhiên, trầm trọng, tâm tình nhẹ nhàng bị phá vỡ.
Tuy vì phụ thân chết khiến Lý Thân Bá trưởng thành nhiều nhưng đầu óc không nhanh nhạy bằng người khác:
- Vu Nhai, nếu ngươi đã biết bọn họ có âm mưu tại sao còn giả bộ làm đồng bọn mà không vạch mặt họ ngay?