Chúng ta làm cách nào cũng
không thể vào khu vực vòng giữa, ngươi lại nói dễ như trở bàn tay lấy
quy tắc chi nguyên trong đó. Vu Nhai biểu hiện không khoe khoang, hắn
thật sự chuẩn bị săn quái thú lấy quy tắc chi nguyên, săn . . .
Có người cảm thán rằng:
- Cha nó, sao ngươi với ngươi chênh lệch lớn như thế?
Có người nghe Vu Nhai giải thích căn cơ địa binh sư, tuy không nối liền
nhưng cơ bản hiểu ý, lòng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Vu Nhai còn trẻ
như vậy đã biết đại thế đất đai, người biết bốn chữ này còn ai dám nói
tiềm lực của hắn kém?
Băng bà bà rất muốn lao ra khỏi quảng trường, cứ tiếp tục như vậy nàng thật sự sẽ phải đóng băng mặt của mình.
Một trưởng lão thần giai trông rất hiền hòa khẽ nói:
- Hãy nhìn cho kỹ, học tập đi.
Vô số cặp mắt tập trung vào Vu Nhai, bọn họ muốn tìm hiểu rõ ràng hắn
làm sao săn giết được? Cũng muốn tìm ra sơ hở của Vu Nhai, thậm chí muốn nhìn thấu thực lực của hắn.
Làm đối thủ, Vu Nhai không chỉ là đối thủ trong thế giới lữ giả còn có hiện thực.
Không lâu sau Vu Nhai tìm được quái thú thuộc tính lôi, không dung hợp.
Hễ thành công săn bắt là quy tắc lực lượng thành thánh của Vu Nhai sẽ
đến mười ba loại, nhưng lúc này hắn bỗng nhiên nhíu mày.
Vong Linh huynh hỏi:
- Vu huynh sao vậy?
Chân mày Vu Nhai giãn ra, cười tủm tỉm nói:
- Không có gì, có lẽ là ta quá cẩn thận. Nhưng cẩn thận là hơn, đợi ta bày phù văn trận.
Vong Linh huynh chưa kịp hỏi Vu Nhai đã loay hoay bài bố. Một phút sau một phù văn trận hình thành, phù văn trận rất nhỏ.
- Đi, chúng ta xuất phát.
Vong Linh huynh vẫn rất khó hiểu, con lôi thú cần săn giết tuy cách
không xa nhưng nó sẽ không đến chỗ bày phù văn trận này. Chẳng lẽ Vu
Nhai muốn dụ lôi thú tới đây? Phù văn trận, đây là phù văn trận gì?
Không chỉ Vong Linh huynh khó hiểu, người trong quảng trường đều thắc mắc. Đó là phù văn trận gì?
Nghe nói tiểu tử này là phù văn sư, nhưng bày phù văn trận mau vậy hình
như không có tác dụng đối phó những quái thú kia. Nhiều người liếc hướng một lão nhân, đây là cao tầng của công hội lữ giả, không phải trưởng
lão thần giai.
Lão nhân đó là phù văn sư, chậm rãi nói:
- Phù văn trận, từ di tích Cổ Duệ chi dân ở Thiên Long sơn mạch Ma Pháp
đế quốc sáng tỏ hiện thế đến nay ta tìm mọi cách từ các con đường hiểu
biết chút ít, nghiên cứu khá nhiều. Nếu ta không nhìn lầm thì phù văn
trận là loại hấp thu ánh sáng, không có tác dụng gì.
Có người khó hiểu hỏi:
- Hấp thu ánh sáng có thể đối phó quái thú thuộc tính lôi không?
- Theo lý thuyết thì không thể, nhưng nghe nói Vu Nhai đã vào di tích ma pháp viễn cổ, có lẽ hắn sử dụng phù văn trận càng sâu sắc hơn ta.
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Nhìn là biết, rất nhanh sẽ . . . A?
Bốp!
Lão nhân chưa nói xong ánh sáng đã lóe lên, bia lữ hành rực rỡ ánh sáng, trong khoảnh khắc không thấy được gì trên bia lữ hành. Ánh sáng kéo dài đến mấy chục giây, mãi khi một bóng người hiện ra ánh sáng mới vụt tắt, đó là lúc Vu Nhai thu phù văn trận về.
Vu Nhai gật đầu với Vong Linh huynh:
- Lôi chi nguyên đã vào tay, đám quái thú bạo động, chúng ta nương ánh sáng lẻn đi đi.
Vu Nhai và Vong Linh huynh lại tiến vào trạng thái ẩn núp, không ai phát hiện đi hành động mắt hắn óe tia sáng, liếc bốn phía. Mọi người trước
bia lữ hành hiểu ra, Vu Nhai bày phù văn trận không vì điều gì khác mà
chỉ để rút lui. Dù sao giết một con quái thú thuộc tính lôi sẽ dẫn đến
bạo động.
Khi mọi người tin chắc như vậy, lão nhân phù văn sư nói một câu khiến cả đám khó hiểu.
- Không, hắn không chỉ vì đối phó quái thú mà còn có chúng ta.
Lão nhân biết đám người thắc mắc, khẽ nói:
- Có ai trông thấy tiểu tử họ Vu giết quái thú thuộc tính lôi như thế nào không?
Nghe câu hỏi đám người khó hiểu mắt bỗng bắn ra tia sáng, quay sang ngó
sao. Trưởng lão thần giai hay người dẫn đường bình thường, không một ai
trông thấy Vu Nhai ra tay như thế nào, bởi vì quá sáng.
Trưởng lão thần giai 20 vạn năng, bia lữ hành chỉ là đạo cụ ma pháp. Nếu trưởng lão thần giai có mặt tại chỗ thì chút ánh sáng này không đáng
quan tâm, nhưng bọn họ cần thông qua ma pháp bia lữ hành quan sát, 1t
mạnh cách mấy cũng chào thua.
Minh bà bà hỏi:
- Ý ngươi nói tiểu tử này phát hiện chúng ta đang quan sát hắn?
Lão nhân phù văn sư nói:
- Các vị đều là cường giả nên biết linh giác của cao thủ đôi khi không
thể dùng lẽ thường suy đoán, có lẽ là vô hình trung cảm ứng, không thể
xác định. Chế tạo một phù văn trận ánh sáng rất dễ dàng với hắn, lại có
thể thăm dò ra có đúng là bị người dòm ngó không, lại tạm thời mê hoặc
quái thú, một hòn đá ném hai chim.
Mọi người gật gù, không nói gì thêm. Có người cảm thấy không thể nào,
bia lữ hành thông qua quy tắc thế giới lữ giả, không có khả năng bị phát hiện. Bọn họ cảm thấy khả năng Vu Nhai cố ý đánh lừa đám quái thú để
thong dong bỏ trốn càng cao hơn.
Tiếp tục quan sát là biết ngay.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Quả nhiên có người rình ngó.
Từ sau khi Vu Nhai vào khu vực vòng giữa bắt đầu cảm thấy người bứt rứt
khó chịu, hắn cứ nghĩ là ánh mắt của đám thiên tài ở cứ điểm tụ tập.
Nhưng bây giờ đám thiên tài kia không thấy Vu Nhai được, vậy tại sao hắn vẫn cảm giác bị rình rập? Vu Nhai nghĩ ngay đến ma pháp hình ảnh.
Nếu công hội lữ giả thử thách thì cao tầng quan sát mỗi thiên tài biểu
hiện không có gì đáng trách. Nhưng Vu Nhai không muốn bị nhiều người
xem, dù sao che giấu thực lực an toàn hơn là bị người nhìn thấu. Đây
không phải cuộc so tài bình thường mà là mỗi người có thể dung hợp bao
nhiêu quy tắc chi nguyên. Nếu để nhiều người nắm rõ gốc gác, họ muốn đối phó với Vu Nhai dễ hơn húp cháo.
Trong công hội lữ giả không phải mọi người đều đại nghĩa, là thánh giả.
Người như Bạch Trọc chắc chắn sẽ không thích Vu Nhai biến cường đại, gã
muốn đối phó với mượn kiếm huynh thì tất nhiên không tha cho hắn. Tuy
mượn kiếm huynh không nói rõ nhưng chắc chắn lúc trước Bạch Trọc đã dùng thủ đoạn gì rất đê tiện đối phó gã.
Thậm chí là Băng bà bà vốn gai mắt Vu Nhai có thể sẽ xử đẹp hắn.
Vu Nhai bị nhìn thấu thì thủ đoạn, thực lực, hắn dung hượp bao nhiêu quy tắc chi nguyên, tung tích đều bày rõ ra trước mắt mọi người. Trời biết
điều này nguy hiểm cỡ nào, cẩn thận là hơn. Mới rồi khi ánh sáng lấp
lánh Vu Nhai cảm giác bị rình ngó đột ngột không còn, khi hắn thu phù
văn trận ánh sáng về thì cảm giác kia lại hiện ra.
Điều này khiến Vu Nhai càng khẳng định suy đoán của mình, nhưng còn cần thử tiếp, tránh cho ảo giác, bị người nói là ngốc.
- Đi, chúng ta đi săn mục tiêu tiếp theo.
Vu Nhai cất lôi chi nguyên đi, không định dung hợp, hắn cùng Vong Linh huynh tìm mục tiêu tiếp theo.