Rất nhanh suy nghĩ của Vu Nhai rõ ràng hơn:
- Ta không cách nào câu thông là vì oan hồn đó không cho ta cơ hội, thế thì ta tranh thủ cơ hội câu thông.
- Khống tự quyết!
Vu Nhai vẫn không tìm hướng đi phá quan, hắn làm theo cách của mình vượt qua thử thách, ai bảo hắn dùng một lần đã thành công?
Trong góc bí mật, kiếm linh thần kiếm hầm hừ nói:
- Lại muốn dùng cách cũ câu thông với oan hồn? Muốn làm như vậy ngươi phải có cơ hội, thời gian câu thông mới được. Nen ngoan ngoãn lma theo kế hoạch định sẵn đi, cảm ngộ, bắt giữ một chút kiếm ý đặc biệt, khác người. Muốn tìm đường tắt ăn may thì chỉ có con đường chết.
Lúc trước hành động của Vu Nhai làm kiếm linh thần kiếm rất giật mình, đặc biệt phút cuối hắn có được ký ức, toàn bộ kiếm ý của Độc Cô Diệt Hoàng. Kiếm linh thần kiếm không chấp nhận được sự thật này, mấy ngàn năm qua chưa từng có chuyện như vậy.
Kiếm linh thần kiếm lạnh lùng cười:
- Nhưng xem bộ dạng của hắn rõ ràng không biết quy tắc nơi này, còn muốn ăn gian, vậy hãy chịu khổ đi!
Rất nhanh kiếm linh thần kiếm trợn to mắt nói:
- Cái gì? Chuyện gì vậy? Đây là thủ ấn gì?
Ong ong ong ong ong!
Vu Nhai đánh ra Khống tự quyết, kiếm thể trước mắt kêu vù vù. Quá cường đại, nếu không phải đứng gần thì Vu Nhai không cách nào khống chế, dù bây giờ hắn cũng không kiên trì được bao lâu. Vu Nhai cần nhanh chóng câu thông ngay ovứithanh kiếm.
Vu Nhai nói nhanh:
- Tiền bối Độc Cô gia, có thể chờ một lúc nãy mới giết ta không? Hãy nghe ta kể những biến đổi xảy ra trong Độc Cô gia mấy năm gần đây, ta có rất nhiều chuyện để nói như . . .
Vu Nhai nói ra câu chuyện lúc trước hắn kể cho Độc Cô Diệt Hoàng nghe, vẫn là các loại vinh diệu làm người sục sôi máu nóng.
Có kinh nghiệm một lần, Vu Nhai kể chuyện càng quen miệng, sáng tạo câu chuyện càng đặc sắc.
Kiếm thể chậm rãi ngừng rung động, giọng nói âm u vang lên:
- Quả nhiên Độc Cô gia càng lúc càng phồn vinh.
Kiếm ý siêu cường đại bình tĩnh lại, oan hồn đã mở rộng lòng thì càng dễ trò chuyện hơn. Với thủ đoạn của Vu Nhai lại lừa ký ức kiếm ý, vài thứ quan trọng của đối phương vào tay. Vu Nhai lại lấy thanh kiếm thứ này.
Kiếm linh thần kiếm không biết nên nói cái gì:
- Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Muốn cảm ngộ vận mệnh, kiếm ý của tất cả oan hồn sao?
Kiếm linh thần kiếm cảm giác tiểu tử này sắp nghịch thiên, đặc biệt khi thấy hắn dùng cùng một cách cảm động mấy oan hồn. Kiếm linh thần kiếm nghĩ rằng có vẻ nghịch kiếm thần bí địa không khó vượt qua, quan trọng nhất là người ta chỉ cảm ngộ được chút ít kiếm ý còn Vu Nhai nuốt hết kiếm ý của người ta, bao gồm ký ức.
Điều này rất khó tưởng tượng, sao có thể làm bậy như vậy? Sao hắn cảm ngộ nhiều kiếm ý đến thế, không sợ no nứt bụng sao? Nếu thiên phú không đủ thì đừng nói là nhiều loại Thất Tinh Kích pháp, cảm ngộ một loại đều không ra.
Hơn nữa không ai dám làm bậy như thế, không phải nhiều kiếm ý là tốt, cần thu được. Cảm ngộ vận mệnh, tức là mệnh luân cũng vậy, quan trọng là ngươi có thu nó được không? Ý thức của ngươi là chỗ chứa, nếu nơi chứa không đủ to sẽ nứt vỡ. Như Độc Cô Chiến Phong, Độc Cô gia chủ, bởi vì có thiên phú tốt nên mới cảm ngộ được nhiều kiếm ý đặc biệt trong oan hồn.
Nếu thiên phú không đủ thì không thể làm điều này, Độc Cô Cửu Thiên chính là ví dụ. Kiếm linh thần kiếm cho rằng Độc Cô Cửu Thiên không vượt ải được nên mới không cho hắn chung thử thách với Vu Nhai, chỉ thử thách ý chí của gã.
Tức là nếu không đủ thiên phú khi cảm ngộ mấy chục oan hồn xong sẽ không chống đỡ nổi nữa, chỉ có thể thành thánh.
Vu Nhai bây giờ không chỉ được một chút kiếm ý đặc biệt mà nuốt trọn vẹn kiếm ý của một oan hồn, có rất nhiều thứ hỗn tạp. Vu Nhai không bị gì, vẫn an toàn. Kiếm linh thần kiếm không biết rằng Vu Nhai mơ hồ, cảm ngộ thì cảm ngộ nhưng có nhiều thứ hắn không hiểu, dù sao đã ăn vào bụng, mặc kệ mùi vị của nó.
Vu Nhai không được giáo dục hoàn thiện, hắn không biết rằng không thể tùy tiện nuốt kiếm ý. Tóm lại Vu Nhai mơ hồ, đã thói quen tự mày mò, chờ sau này từ từ sửa sang lại là xong.
- Hừ! Kiếm đạo của tiểu tử này đã dính chút hơi thở điên cuồng, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì hơi thở đó sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, chờ xem hắn áp chế thế nào.
Giọng kiếm linh thần kiếm trở nên âm trầm:
- Còn nữa, nhiều kiếm ý trộn lẫn vào nhau, hắn làm sao tìm ra con đường thuộc về mình? Nếu không làm được chỉ có một con đường chết.
Kiếm linh thần kiếm luôn tự tin nghịch kiếm thần bí địa, kết quả một kẻ không theo lẽ thường xuất hiện, hỏi sao nó không bực mình? Kiếm linh thần kiếm là báu vật trấn tộc Độc Cô gia, nên trong lòng nó mong đợi tiểu tử này có thể thành công.
Nhưng điều này quá khó khăn, kiếm linh thần kiếm nhìn ra được tiểu tử này đang mò bậy. Thật không biết Độc Cô gia giáo dục như thế nào.
Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, hắn làm theo cách cũ, không ngừng dùng vinh diệu Độc Cô gia lừa gạt các oan hồn. Mỗi khi dụ được một oan hồn là Vu Nhai trực tiếp cảm ngộ mệnh luân, toàn bộ kiếm ý ngay, tức là ký ức và kiếm đạo của bọn họ.
Vu Nhai tiếp tục tìm oan hồn tiếp theo, hắn không sửa sang gì nhiều, hắn thiếu thời gian. Vu Nhai bắt đầu thấy đói bụng, hắn nghĩ hấp thu trước rồi tính, sửa sang này nọ thì chờ hấp thu hết oan hồn rồi tính.
Đương nhiên vì Vu Nhai cảm ngộ sâu thêm, tức là đối với mệnh luân làm huyền khí phát triển tinh thuần hơn. Bây giờ Vu Nhai chỉ tu luyện biến huyền khí càng tinh thuần, không khiến nó trướng lớn lên. Nếu có cơ hội Vu Nhai sẽ dùng Huyền Binh Điển thu mấy thanh kiếm mang đến năng lượng co hắn, khi đó trực tiếp phát tan lên đến thánh binh sư thì mất vui.
Nên biết mỗi khi thu một huyền binh vào Huyền Binh Điển sẽ mang đến năng lượng cho Vu Nhai hấp thu.
Thật lâu sau lưng Vu Nhai có mấy chục thanh kiếm, may mắn những thanh kiếm trong thế giới này có thể tự bay, nếu không không gian giới chỉ bị phong cấm hắn không biết làm sao cõng nhiều kiếm thế này.
Không phải thanh kiếm nào cũng ngoan ngoãn theo ý Vu Nhai, có trận hắn đánh rất vất vả, có trận quá khó gặm. Đôi lúc đánh ra Khống tự quyết chỉ bám giữ oan hồn được vài giây, vào như thế này chỉ có thể dựa vào kiên nhẫn, không ngừng đánh ra Khống tự quyết, câu thông. Tùy theo cảm ngộ kiếm đạo càng mạnh Vu Nhai càng tự tin hơn.
Ục ục!
kiếm ý hỗn loạn xung quanh dần thưa thớt, nhưng vẫn còn rất nhiều. Không biết qua bao nhiêu ngày phấn đấu, Vu Nhai không chịu nổi bao tử biểu tình, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ chết đói.
- Cái kia . . . Kiếm linh thần kiếm tiền bối, người còn đó không? Nếu nghe thấy hãy cho ta chút đồ ăn đi, hoặc mở phong tỏa không gian giới chỉ vài giây cũng được. Làm gì có chuyện thử thách không cho người ta ăn cơm?