Thời gian trôi qua, đã hơn
mười ngày từ khi Vu Nhai lên đường. Vu Nhai đang ở phía bắc Kích Lĩnh
hành tỉnh, vì là lữ hành nên hắn không đi nhanh, trên đường đi hắn như
lữ hành giả nhìn phong cảnh người vật.
- Ta hơi hiểu tại sao phải lữ hành.
Vu Nhai không biết mục đích thật sự của chuyến du lịch là gì, nhưng nếu
công hội lữ giả bắt bọn họ làm như vậy, Đan Đạo Hùng cũng nói có ích cho hắn thì hắn cứ yên tâm lữ hành. Dù sao Vu Nhai cũng cần tu luyện, tiếp
tục nghiên cứu phù văn Huyền Binh Điển. Vu Nhai tu luyện, nghiên cứu phù văn vào ban đêm, ban ngày thì đơn thuần du lịch hay hơn.
Vu Nhai như khổ hạnh tăng đi hơn mười ngày, hắn hơi mất kiên nhẫn. Vu
Nhai dần phát hiện hắn xuyên đến Thần Huyền đại lục đã mấy năm nhưng
chưa bình tâm ngắm phong cảnh đại lục thần kỳ này bao giờ.
Kiếp trước Vu Nhai còn tìm thời gian đi ra ngoài du lịch, bây giờ có cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua?
Vu Nhai ô m tâm tình như vậy bắt đầu hưởng thụ, đi đường ngắm cảnh, nhìn núi to sông dài, xem những ma thú kỳ lạ hoặc dã thú bình thường. Ngẫu
nhiên Vu Nhai đến vài tuyệt địa nguy hiểm trong truyền thuyết để ra oai.
Vu Nhai có vào khu vực kinh doanh buôn bán, thể nghiệm sinh hoạt bình dân, nghe xem bọn họ nói gì.
Thảo luận nhiều nhất là chiến tranh ở Phá Thần tuyên. Mười mấy ngày ngày trôi qua, thế cục càng thêm ổn định, có vẻ ba đại thế lực thật sự sẽ
nghỉ ngơi lấy lại sức.
Vu Nhai không cho răng Cổ Duệ chi dân chiếm phương nam liền thỏa mãn,
bọn họ chưa ra nhất kiếm kinh thiên nghịch thiên, có lẽ vì chưa chuẩn bị sẵn sàng hoặc cần đứng vững trên Thần Huyền đại lục.
Vu Nhai nghe tin đồn thoáng qua rồi thôi, xem như giải trí trên đường
đi, hiểu biết tin tức. Bắc Đẩu hành tỉnh có người thân, bằng hữu của Vu
Nhai, hắn tùy thời chú ý tin tức lỡ có rục rịch gì là quay về ngay.
- Công hội lữ giả muốn chúng ta hiểu sâu hơn căn cơ địa binh sư sao?
Vu Nhai đang cầm một khối ngọc bài, là thứ mỗi lữ hành giả đều có, hắn
cũng không ngoại lệ. Mỗi đến một chỗ Vu Nhai sẽ cầm ngọc bài đi công hội lữ giả đăng ký. Vì công hội lữ giả yêu cầu mỗi người được chọn phải lữ
hành, ghi lại khoảng cách du lịch, khối ngọc bài là chứng cứ cuộc lữ
hành.
Vu Nhai hơi rung động nói:
- Bên trong ngọc bài lữ hành dường như có lực lượng sức sống hỗ trợ cảm
ngộ, mỗi khi ta vô tình có điều cảm ngộ là ngọc sẽ ghi lại, để ta ôn lại cảm giác đó.
Vu Nhai chỉ cho rằng ngọc bài là chứng cứ hắn được công hội lữ giả lựa
chọn, cộng với đăng ký khoảng cách du lịch. Vu Nhai không ngờ ngọc bài
lữ hành còn có công hiệu hỗ tợ cảm ngộ.
Bởi vì Vu Nhai đi giải buồn nên đôi khi có cảm ngộ cũng không rõ ràng,
khi thì óc chợt lóe tia sáng rồi biến mất, không cách nào bắt giữ được.
Khối ngọc bài lữ hành có thể ghi chép lại cảm ngộ.
Mới đầu Vu Nhai không biết, tối hôm nay ăn ngủ dã ngoại, hắn rảnh rỗi
lấy ngọc bài lữ hành ra xem, linh giác vô tình quét qua. Vô số thứ bay
ra khỏi ngọc bài, Vu Nhai cứ tưởng là truyền thừa này nọ. Vu Nhai không
ngờ ý cảnh bên trong thật quen thuộc, là thứ từng lóe lên trong óc hắn,
lúc này xem lại càng khắc sâu hơn hết.
Như lên lớp, lão sư dạy đôi khi ngươi cái hiểu cái không, thậm chí quên nhưng ôn tập thì sẽ nhớ bài ngay.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Hèn gì bảo là có người đi du lịch sẽ có thu hoạch, một số người thì
không. Nếu số lữ hành giả đó xem đây là ngọc bài bình thường thì không
có thu hoạch gì.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, nhỏ giọng nói:
- Thế giới huyễn ảnh trong địa diễn Thần Huyền Khí Điển có thay đổi gì không?
Nghĩ đến đây Vu Nhai vội vào Thần Huyền Khí Điển xem thử, phát hiện đúng là bên trong có thay đổi. Thứ ghi chép trong ngọc bài lữ hành sau khi
Vu Nhai ôn tập lại một lần càng khắc sâu ấn tượng, ảnh hưởng trong thế
giới địa diễn.
Quanh rừng Tinh Linh, tiểu tử này trong địa diễn điểm xuyết thêm mấy thứ.
Vu Nhai cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Xem ra chuyến lữ hành là để cảm ngộ căn cơ địa binh sư, ta cần theo kế hoạch lúc trước chọn vài tuyệt địa để cảm ngộ, khiến trong địa diễn có thêm nhiều thứ.
Vu Nhai biết không uổng chuyến đi này.
Trong cảm xúc hưng phấn Vu Nhai chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau bắt đầu lữ hành tiếp.
Lần này Vu Nhai chuyên chọn mấy tuyệt địa giống Mê Vụ sơn mạch để cảm
ngộ, quả nhiên thu hoạch rất lớn. Huyền khí tràn trề trong cơ thể Vu
Nhai vì cảm ngộ mà tiếp tục ngưng luyện, hắn không biết cực hạn thiên
binh sư namè ở đâu.
Vu Nhai không biết Đan Đạo Hùng cảm ngộ sáu loại thánh ý rồi không áp
chế được huyền khí đột phá thánh binh sư, không thì hắn đã có khái niệm, nhưng đây chỉ là đại khái vì tình huống mỗi người khác nhau.
Vu Nhai có mục đích tiến tới, đi không nhanh nhưng vì hắn toàn vào tuyệt địa, bỏ qua vài chỗ đơn giản. Cứ thế lại qua nửa tháng, Vu Nhai đến
Thiên Kiếm hùng quan, đi thêm nửa tháng là sẽ tới Độc Cô Thần thành. Lúc trước Kiếm Điêu bay hai ngày hai đêm mới đến nên Vu Nhai đi đường cần
thời gian càng lâu.
Vu Nhai cảm thán rằng:
- Lại đến Thiên Kiếm hùng quan.
Vu Nhai nhớ lại ký ức khắc sâu trong Thiên Kiếm hùng quan, 'Vu Nhai cặn
bã' cùng mẫu thân quỳ ba ngày ba đêm. Lúc Vu Nhai và Yến đại nhân, Hạng
giáo quan đi qua Thiên Kiếm hùng quan. Vu Nhai cũng gặp Độc Cô Cửu Dương tại đây.
Vu Nhai lắc đầu, không nhớ nữa, hắn chậm rãi bước hướng Thiên Kiếm hùng
quan. Có lẽ là bởi vì nơi này để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu nên Vu
Nhai cảm ngộ, trạng thái mộng du đi tới hùng quan, bị kẻ thủ quan quát
tỉnh lại. Vì bị đánh thức nên Vu Nhai cảm ngộ Thiên Kiếm hùng quan không quá rõ ràng.
Vu Nhai cười với kẻ thủ quan, nói:
- Chờ chút.
Vu Nhai lấy ngọc bài lữ hành ra, cảm ngộ không rõ ràng thì lấy ra hồi ức lại, khối ngọc bài này đúng là thứ tốt. Vu Nhai chưa rót linh giác vào
ngọc bài lữ hành đã ngẩn ngơ.
Thiên Kiếm hùng quan không phải tuyệt địa gì tại sao cảm ngộ lâu như
vậy? Còn là bỗng nhiên cảm ngộ, lúc trước Vu Nhai đi tuyệt địa không gặp trạng thái này.
Vu Nhai vừa lấy làm lạ vừa nhập linh giác vào ngọc bài lữ hành, sau đó
ngây người. Nghiêm Lôi ghi lại cảm ngộ Thiên Kiếm hùng quan rất lạ,
không phải hùng quan mà là đại thế.
- Đại thế . . . Đó là cái gì?
Vu Nhai càng khó hiểu, cảm giác đại thế này càng tinh thuần hơn cảm ngộ
tuyệt địa, có lẽ không kinh thiên động địa bằng nhưng làm hắn thấy cường đại.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy?
Vu Nhai nhìn thứ hắn cảm ngộ hơn mười ngày trước, tức là lữ hành bình
thường nhất. Vu Nhai từ trong cảm ngộ đó cảm nhận được đại thế, nhưng
trong tuyệt địa cố ý tìm thì hắn không cảm nhận được chút nào.