Như đám người Quang Minh
thần điện năm xưa cũng không cách nào đột phá những siêu ma thú hắc ám
này, chỉ có thể dựa vào truyền tống trận đưa đi. Truyền tống trận đó
không phải loại bình thường. Đám Quang Minh thần điện không có cách nào
đặt một truyền tống trận trong chỗ khác của Thí Thần ma điện, chỉ có thể dựa vào định vị, hơi thở cường giả đi vào trước rồi bày truyền tống
trận một chiều. Nếu dễ dàng đột phá thì Quang Minh thần điện cần gì làm
điều rắc rối thế này?
Đan Đạo Hùng nhíu chặt mày nói:
- Lạ quá, rất lạ. Tiểu Hắc, ngươi khẳng định Vu Nhai bị dịch chuyển không gian đến nơi này?
Không có lý nào, tại sao không tìm thấy Vu Nhai? Lạ lùng nhất là Đan Đạo Hùng không nhìn ra Mê Vụ sơn mạch hình thành như thế nào, chỗ kỳ lạ như vậy chắc chắn là có cái gì, năng lượng gì đó biến nó thành như vậy.
Nhưng Đan Đạo Hùng không tìm ra manh mối gì.
Tiểu Hắc chắc chắn gật đầu, nói:
- Chít chít!
Thủy Tinh nóng nảy nói:
- Nhưng tại sao không tìm thấy?
Mười ngày đã qua, Thủy Tinh cứ nghĩ sẽ tìm được Vu Nhai ngay trong ngay.
- Chít.
Tiểu Hắc mơ hồ gãi mình, nó cũng không hiểu tại sao.
Đan Đạo Hùng kiên quyết nói:
- Chúng ta tìm tiếp đi, ta chắc chắn chỗ này có bí mật gì đó.
Thủy Tinh gật đầu, nói:
- Ừm!
Chỉ còn cách này, nhưng rất nhanh Thủy Tinh lắc đầu, nói:
- Phụ thân, để ta tự mình tìm được rồi. Phụ thân là hội trưởng công hội
võ học, bây giờ Cổ Duệ chi dân đã bắt đầu hành động, có nhiều chuyện cần sắp xếp. Hơn nữa phụ thân àm hội trưởng mà mất tích nhiều ngày sẽ không hay.
- Cái này . . .
Đúng là Đan Đạo Hùng có rất nhiều chuyện cần giải quyết, gã có tình cảm
rất sâu với công hội võ học, vì đó là gã một tay sáng tạo ra. Đan Đạo
Hùng rất muốn quay về, nhưng gã càng yêu thương nữ nhi hơn, gã sợ Thủy
Tinh bị nguy hiểm gì.
- Phụ thân yên tâm, ta đã là thánh binh sư. Hơn nữa có Tiểu Hắc ở đây, sẽ không có chuyện gì.
Thủy Tinh đã lấy lại bình tĩnh, trong lòng nàng tin chắc Vu Nhai còn
sống, tin tưởng nàng sẽ tìm ra hắn. Mê Vụ sơn mạch bí ẩn, kỳ lạ đúng
không? Có lẽ Vu Nhai rơi vào mảnh đất bí ẩn nào đó. Mê Vụ sơn mạch càngk ỳ lạ càng chứng minh khả năng Vu Nhai sống càng cao, lão già Cổ Duệ chi dân kia càng không giết hắn được. Mỗi lần nghĩ vậy là Thủy Tinh yên
lòng hơn.
Tiểu Hắc không thể nào đoán sai.
Thủy Tinh đã là thánh binh sư, nàng đột phá từ hai ngày trước, nàng cảm
ngộ lực lượng thánh quang. Thánh quang của Thủy Tinh hơi khác với Quang
Minh thần điện, nàng thật sự hướng tới quang minh, bởi vì từ nhỏ nàng
sống trong bóng tối.
Đan Đạo Hùng gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, chờ sắp xếp xong ta sẽ trở về ngay. Tiểu Hắc, ta giao
Thủy Tinh cho ngươi, nếu nữ nhi của ta bị nguy hiểm gì là ta nướng
ngươi!
Dù sao nữ nhi là thánh binh sư, có một số việc Đan Đạo Hùng phải để Thủy Tinh tự mình làm mới có lợi cho nàng trưởng thành. Cổ Duệ chi dân sẽ có hành động, mỗi chỗ trong Thần Huyền đại lục đều có nguy hiểm.
Đương nhiên Đan Đạo Hùng yên tâm là vì có Tiểu Hắc, gã đã chứng kiến ma
thú nhỏ này nghịch thiên. Có lẽ Tiểu Hắc không đánh nhau được nhưng chạy trốn, giữ mạng trong Mê Vụ sơn mạch nó xưng thứ hai không ai dám xưng
số một.
Vu Nhai nhìn Dạ Tình mắt đỏ rực, mệt mỏi không chịu nổi, nói:
- Phụ thân cũng đưa Dạ Tình về giúp ta.
Chuyện liên quan Vu Nhai thì Dạ Tình không kiên cường bằng Thủy Tinh, từ nhỏ Thủy Tinh sống trong cô đơn vô tận. Dạ Tình thì đôi khi yếu ớt, có
khi kiên cường.
Dạ Tình yếu đuối với những gì nàng quan tâm, kiên cường cũng là vì thế.
- Thủy Tinh, ta . . .
Thủy Tinh cười nói:
- Trở về đi, nơi này giao cho ta được rồi. Nhiệm vụ của ngươi là quay về an ủi nhóm bá mẫu. Vu Nhai mất tích mười ngày, chúng ta cũng vậy, chắc
nhóm bá mẫu đã rất sốt ruột. Phải có người ở bên cạnh bá mẫu, nên ngươi
cần kiên cường lên an ủi nàng.
Nụ cười, lời nói của Thủy Tinh rất ra dáng đại phu nhân.
- Cái này . . . Được rồi.
Dạ Tình ngẫm nghĩ, cảm thấy có ở lại cũng vướng víu. Tuy Thủy Tinh đến
thánh binh sư nhưng cách cảnh giới của Đan Đạo Hùng rất xa, Dạ Tình ở
lại sẽ cần nàng chăm sóc, không thể yên tâm tìm Vu Nhai.
Thủy Tinh cười nói:
- Ừm! Yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang Vu Nhai về.
Cứ thế Thủy Tinh nhìn Đan Đạo Hùng mang Dạ Tình rời khỏi Mê Vụ sơn mạch. Khi hai người biến mất, Thủy Tinh thở hắt ra, vững vàng cất bước. Tuy
mắt Thủy Tinh đã thấy đồ vật nhưng con ngươi khác với người thường, nàng không còn quan tâm những điều này, chỉ cần Vu Nhai an toàn là được. Vu
Nhai không để ý mắt Thủy Tinh như thế nào.
Thủy Tinh vẫn hướng tới quang minh, trong sơn mạch tối tăm Vu Nhai là ánh sáng của nàng.
* * *
Vu Nhai không biết thời gian trôi qua, người đầy mùi máu nói:
- Phù, Ma Liêm, cuối cùng ta đa giải quyết Khắc Liệt Luân Tư xong, tiếp
theo là ngươi. Hy vọng ngươi đừng như cái tên Khắc Liệt Luân Tư khó gặm.
Vu Nhai biến thân thành Khắc Liệt Luân Tư, bao nhiêu lần đi theo đường vận mệnh của gã.
Đồ sát Ải Nhân tộc trong phản nghịch chi cốc nhiều đến mức moi tay, tim
Vu Nhai run rẩy, cuối cùng cách gỡ gút mắc là giết rất nhiều người lùn.
Đó là cơn giận của Khắc Liệt Luân Tư, giết nhiều Ải Nhân tộc mới mở gút
của Khắc Liệt Luân Tư được. Vu Nhai hoàn toàn điên cuồng, không giết là
khó chịu, không giết thì không đủ chấn nhiếp.
Vu Nhai ra khỏi huyễn ảnh khắp người đầy máu.
Vu Nhai trải qua cảm xúc mặt trái của Thí Thần Ma Nhẫn hun đúc chút mùi
máu này không ảnh hưởng gì, không khiến hắn điên cuồng. Vu Nhai không
nghỉ ngơi hay điều dưỡng, tiếp tục giải mở Ma Liêm binh linh, hắn muốn
cảm ngộ nhiều hơn nữa.
Vu Nhai cảm giác căn cơ không ngừng vững chắc, huyền khí càng tinh
thuần, áp súc thì mật độ ngày càng lớn. Mật độ lớn, huyền khí bị đè ép,
lượng cũng tăng lên. Vu Nhai tiếp tục tu luyện Thôn Thiên Huyền thân
quyết, kheién đường huyền khí toàn thân dễ chịu đựng huyền khí ngày càng nặng nề, mật độ càng lúc càng cao.
Vu Nhai mở rộng đường huyền khí khiến lượng tăng lên theo mật độ biến
cao. Vu Nhai như 'linh ý thiên hành' lúc là linh binh sư, không ngừng
vượt qua cực hạn.
Nên biết khi chưa đến thánh binh sư thì huyền khí sẽ không biến đổi về chất, chỉ có thể không ngừng tinh thuần.
Rừng rậm hắc ám địa diễn mệnh luân liên tục khuếch trương, Ma Liêm binh
linh lặp lại giải gút mắc. Như Ma Liêm binh linh đã nói, gút của nó
không khó, chỉ cần bảo vệ Dị Ma tộc là được. Khó thì không, dễ cũng
không dễ. Đây là dư âm nhất kiếm kinh thiên! Vừa phải đối kháng dư âm
này vừa bảo vệ tộc nhân không bị giết, đây là nhiệm vụ của Ma Liêm. Vu
Nhai không ngừng học tập tuyệt kỹ Ma Liêm, nghĩ đủ cách ngăn cản nhất
kiếm kinh thiên.
Sau khi bị dư âm nhất kiếm kinh thiên tiêu diệt rất nhiều lần, cuối cùng Vu Nhai thành công chặn lại. Trong mảnh đất nứt nẻ, Vu Nhai dẫn theo Dị Ma tộc nhân rời khỏi Thiên Tội Uyên sắp hình thành, lại một trận khiêu
chiến mới.