Thanh âm nhỏ đến mức Vu Nhai không nghe thấy. Như Vu Nhai suy nghĩ, dù là lực lượng gì thành thánh
đều không cường đại bằng huyền binh đạo thành thánh, đơn giản vì tất cả
đều là huyền binh giả.
- Giết!
Khi Vu Nhai kiên định niềm tin thì động tác cũng thay đổi, không còn
giết người vì sát ý mà dùng Thôn Thiên kiếm dung hợp tất cả kỹ năng đã
học đối kháng kẻ địch. Vu Nhai dung hợp cả những thứ đã học từ kiếp
trước, như Thái Cực kiếm. Dù là cái gì, chỉ cần có ích là Vu Nhai học,
dung nhập vào thanh kiếm trong tay. Tình hình bắt đầu rối loạn.
Hỗn loạn không đáng sợ, sợ là ngươi không dám th, không dám sắp xếp lại. Chỉ thủ thành mà không dám đột phá.
Vu Nhai không nói gì nữa, đánh xáp lá cà với Hắc Nguyệt kỵ sĩ. Không
phải Vu Nhai cứ dùng kiếm suốt, lúc trước bảy long thương còn đóng đinh
bảy Hắc Nguyệt kỵ sĩ. Thỉnh thoảng Vu Nhai dùng long thương ngăn kẻ
địch, dùng long thương phụ trợ.
Vu Nhai không phải loại người bảo thủ, dù kiên định quyết tâm nhưng không cứng nhắc chỉ đi một con đường.
Bởi vì Vu Nhai điên cuồng rèn luyện nên không ba hoa mồm mép, không đùa
giỡn Thôn Thiên kiếm linh nữa. Mặt Vu Nhai âm trầm xung phong chiến đấu.
Khắc Liệt Luân Tư ở trong Huyền Binh Điển khẽ thở dài:
- Vu tiểu tử thế này hơi xa lạ.
Khắc Liệt Luân Tư nghĩ đến bản thân ngày xưa.
Tim Thôn Thiên kiếm linh run lên, đúng rồi, nếu Vu Nhai bị đả kích trở nên lạnh lùng sẽ là bộ dạng gì?
Vu Nhai làm gì có tâm tình đùa giỡn ba hoa với Thôn Thiên kiếm linh, hắn chỉ dùng cách này che giấu nỗi căm hận đọng trong lòng. Sát khí trong
không gian bị phong tỏa là phản chiếu tâm tình Vu Nhai rõ ràng nhất.
Vu Nhai cần trút ra.
Nhưng Thôn Thiên kiếm linh bực mình, nàng không thể nói với Vu Nhai là:
- Này dê cụ, nghĩ tình ngươi tội nghiệp ta cho ngươitiếp tục đùa giỡn
ta. Mau lên, mau trêu chọc ta đi, đừng mặt âm trầm như vậy được không?
Thôn Thiên kiếm linh chỉ có thể im lặng phối hợp Vu Nhai xung phong trong không gian bị phong tỏa.
Trút hận, giết người liên tục.
Thôn Thiên kiếm linh dẫn đường Vu Nhai, khiến hắn càng quen thuộc kiếm
hơn. Nhưng đây chỉ là dẫn đường, mỗi người hiểu biết về kiếm khác nhau,
có cách riêng của mình. Thôn Thiên kiếm linh sẽ không áp đặt lý luận của mình lên Vu Nhai.
Chỉ có tự mình lĩnh ngộ mới là thứ mạnh nhất.
Lúc trước Vu Nhai được truyền thừa tuyệt kỹ toàn là của người khác, chỉ có tự hắn nghĩ ra mới thích hợp cho hắn nhất.
Thôn Thiên kiếm linh tiềm thức cảm giác kiếm đạo của Vu Nhai không nên
bị trói buộc vào lý luận thanh kiếm như nàng. Tuy Thôn Thiên kiếm linh
rất mạnh nhưng có cường đại cách mấy thì nàng chỉ là một thanh kiếm, Vu
Nhai nên mạnh hơn nữa.
Kiếm, bác đại tinh thâm, mỗi một thanh kiếm dù mạnh hay yếu đều có thứ
thuộc về mình. Vu Nhai nên lĩnh ngộ kiếm đạo nhiều hơn nữa.
Phong Doanh, lấy gió nhập kiếm. U Hoang, lấy giết nhập kiếm. Đế Long, lấy bá đạo nhập kiếm.
Thôn Thiên kiếm linh bị suy nghĩ của mình hù giật thót, nhỏ giọng nói:
- Tại sao ta có cách nghĩ này? Chẳng lẽ tên khốn đó có một ngày hoàn
toàn khống chế ta được sao? Hay thậm chí không cần ta trợ giúp?
Thôn Thiên kiếm linh phủ nhận suy nghĩ của mình, nhưng nó cứ hiện ra
trong đầu. Thôn Thiên kiếm linh chợt nhận ra nàng khôngchỉ công nhận Vu
Nhai còn bắt đầu đánh giá cao. Chủ nhân từng không lọt vào mắt Thôn
Thiên kiếm linh đã hoàn toàn chinh phục nàng, biến thành cây thần mộc
chứ không phải gỗ mục trong lòng nàng.
- Khốn kiếp, chết tiệt. Ta không tin thần lực thánh giai của ta không giết ngươi được!
Hắc Đạt Tư bị Vu Nhai chọc tức chết. Lúc trước đám nhân loại bỗng nhiên
biến mất trong không gian bị phong tỏa, giờ một đống đồng bạn nhưng
không bắt được một người, còn bị giết chết vài người. Chuyện như vậy sao có thể xảy ra trên người gã? Vốn nên là gã giết Vu Nhai, gã là hậu duệ
của thần nhưng bị hắn làm sứt đầu mẻ trán.
Không thể tha thứ, không thể tha thứ. Người này phải chết, phải giết hắn.
Hắc Đạt Tư sắp điên, gã rất lợi hại, nếu cứng đối cứng với Vu Nhai cộng
đám Hắc Nguyệt kỵ sĩ thì hắn phải chết. Nhưng Vu Nhai trơn trượt, hắn
không đấu chính diện với Hắc Đạt Tư.
Vu Nhai đánh với Hắc Đạt Tư mấy chiêu, khi Hắc Nguyệt kỵ sĩ bao vây thì hắn chạy ra ngay.
Vu Nhai lẻn vào đám Hắc Nguyệt kỵ sĩ, tìm đúng cơ hội là giết người. Nếu bị bao vây thì Vu Nhai luyện tập kiếm pháp. Tóm lại Vu Nhai tùy cơ ứng
biến, các loại thủ đoạn đầy rẫy ra đó. Chủ yếu là quay quanh sống sót,
dung hợp các loại kiếm kỹ.
Dù muốn đánh cứng cũng phải chờ giải quyết hết Hắc Nguyệt kỵ sĩ.
Hắc Đạt Tư gào thét:
- Nhân loại bình thường, con kiến, nếu ngươi tự nhận còn chút vinh diệu
thì lập tức đấu chính diện với ta! Đừng lấp ló nữa, nếu ngươi có chút ý
tưởng về công chúa.
Lúc này Vu Nhai lại bị đẩy lùi, ta vẫn cầm Thôn Thiên kiếm, đứng đối diện Hắc Đạt Tư, Hắc Nguyệt kỵ sĩ, hai bên giằng co.
Một lúc sau Vu Nhai từng bước đi hướng Hắc Nguyệt kỵ sĩ, Hắc Đạt Tư.
Khuôn mặt Vu Nhai lạnh lùng sau khi nghe Hắc Đạt Tư nói thi bật cười.
Vu Nhai nói:
- Công chúa của các ngươi thích ta lấp ló, xấu xa như vậy.
- Ngươi . . .!
- Sai rồi sai rồi, dù ta có như thế nào thì nàng đều thích.
Vu Nhai nói xong lại nghĩ tới Tiểu Mỹ, lần này hắn thật sự thoải mái
tinh thần. Đúng vậy, nếu ta vì chuyện này mà thay đổi tính cách thì
không còn là ta. Dù chuyện gì xảy ra phải giữ bản tính của mình. Nghĩ
đến đây Vu Nhai cất tiếng cười to, trở nên sáng sủa.
- Về vinh diệu thì chỉ cần các ngươi chết hết đó chính là vinh hạnh của ta.
Vu Nhai dứt lời trượt ra ngoài, xông hướng một Hắc Nguyệt kỵ sĩ phòng
thủ có lỗ hổng. Vu Nhai hồi phục bản tính nhưng không có nghĩa là hắn
mất đi sát ý với đám Cổ Duệ chi dân này, đáng chết đều nên chết đi.
Vu Nhai chỉ phục hồi chỉ vì người hắn để ý, không hơn.
Vu Nhai không thành công giết Hắc Nguyệt kỵ sĩ nhưng hắn không quan tâm, cười gian:
- Tiếp theo nên dùng kiếm kỹ nào đây? Hưm, Thái Cực có lẽ không tệ.
Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo, có phải các ngươi bị đè đầu đánh rất bực mình
không? Vậy thì càng bực, càng cuồng hơn đi. Thái Cực kiếm là loại kiếm
chiêu tức chết người không đền mạng, Cổ Duệ chi dân sẽ làm sao đây?
Vu Nhai khiến Hắc Nguyệt kỵ sĩ cảm nhận sự bực tức, thời gian chậm rãi
trôi qua. Thật lâu sau, thêm bảy Hắc Nguyệt kỵ sĩ chết đi, chỉ còn lại
hai mươi Cổ Duệ chi dân. Vu Nhai bị thương vài chỗ nhưng không quá đáng
lo. Vu Nhai không sử dụng lại thôn thiên nhị thức nên tiêu hao huyền khí không quá lớn.
Nhưng thời gian qua hơi lâu, Vu Nhai muốn giết hết đám Hắc Nguyệt kỵ sĩ, Hắc Đạt Tư không biết đến bao giờ.
Vu Nhai không biết có giết được đám Cổ Duệ chi dân này không. Bởi vì Hắc Đạt Tư đã bình tĩnh bỏ xuống lòng kiêu ngạo, tổ chức lại Hắc Nguyệt kỵ
sĩ. Có lẽ khi bực tức đến cực đồ thì Hắc Đạt Tư bắt đầu suy nghĩ cách
xoay chuyển tình hình, cố gắng bình tĩnh lại.