Độc Cô gia chủ biết tung tích của Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành. Hai lão nhân này có giấu kín mấy cũng đừng mong lừa được gia chủ của gia tộc số một, đoán dược hết. Nên Dao Quang thành không quá đáng lo.

Nhưng khi Độc Cô gia chủ biết Mông thân vương tự mình đến thì hiểu sự việc đã đến mức gã buộc phải ra tay.

Tấ cả tạo thành tình huống trước mắt. Vu Nhai kéo dài thời gian là có ý nghĩa, nếu câu giờ thêm vài ngày hắn sẽ có cơ hội thăng cấp lên thánh binh sư, nhưng dù chỉ phòng ngự hai ngày đã vô cùng khó khăn.

Dao Quang thành liều mình chống cự nhưng cuối cùng nội thành vẫn bị phá. Vào buổi trưa ánh nắng rực rỡ, đám binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh chuẩn bị đốt nhà giết người cướp của hưng phấn gào thét:

- Phá, thành đã phá!

binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh mặc kệ mệnh lệnh của quân quan, bọn họ thi nhau ùa vào.

Cảm xúc áp lực trong lòng Mông thân vương hoàn toàn trút ra, gã cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Kéo dài khá lâu nhưng có ích gì? Thành vẫn bị phá.

Đệ nhất thân vương nhìn hướng Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành, biểu tình lạnh lùng nói:

- Hai vị tiền bối Độc Cô gia, ta nghĩ các người sẽ giữ lời hứa không ra tay đúng không?

Mông thân vương dứt lời, mấy thánh binh sư lấy huyền binh bản mệnh ra, bọn họ chuẩn bị xuống tay với Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành.

Lão già Mê Thành phất tay nói:

- Này, đừng cản tầm mắt của ta. Tiếp theo sẽ có màn diễn đặc sắc, rất hay ho!

Lão già Mê Thành đã bàn bạc với Vu Nhai dự phòng tình huống trước mắt. Thành chắc chắn bị phá, nhưng sau đó sẽ làm sao?

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- Thì còn mê cung. Phù văn bác đại tinh thâm, người bình thường làm sao hiểu được, người nói có đúng không?

Lão già Mê Thành cảm thấy Vu Nhai nói có lý. Tường thành đổ, ngõ hẻm như mê cung, có thể bày nhiều phù văn trận trong đó. Nhưng không còn tường thành, khó thể phòng ngự được lâu.

Tức là khi thành mới bị phá không nguy hiểm gì, nhưng tiếp theo sẽ làm sao? Lão già Mê Thành rất mong chờ vào sự tự tin của Vu Nhai.

- A?

Các thánh binh sư căng thẳng đề phòng câm nín trước thái độ của hai lão nhân, bất đắc dĩ tránh được. Mấy thánh binh sư không thả lỏng cảnh giác, chắc chắn Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành sẽ không khoanh tay đứng nhìn, có âm mưu gì đó.

Mông thân vương đã thấy tình huống sau khi tường thành sụp.

- Đây là cái gì? Trận trong trận sao?

Đám binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh điên cuồng xông vào rồi bị nuốt trọn, vì nguyên nội thành, bao gồm bầu trời bị phù văn bao phủ. Nhóm Mông thân vương, thánh binh sư từ trên cao nhìn xuống không thấy được nhiều. Bọn họ chỉ cảm giác nơi binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh xông vào phù văn trở nên dày đặc, trong thành không vang tiếng chiến đấu. Dao Quang thành bình tĩnh không chút gợn sóng.

Lúc này quân quan nhìn ra vấn đề, vội kêu binh sĩ ngừng lại:

- Đứng lại, đừng xông vào nữa, bên trong có trá!

Mấy phút sau, Dao Quang thành tràn ngập tiếng la hét bỗng nhiên yên tĩnh lại, yên lặng đến đáng sợ. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đông đúc ngừng ở lỗ hổng đánh vào nội thành. Ánh mắt các binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh sâu thẳm nhìn phù văn bay lượn trong nội thành, mới rồi có ít nhất mấy trăm người xông vào nhưng không có chút tiếng động nào.

Mọi người không biết phù văn bay lượn là cái gì, nơi lạc hậu như Bắc Đẩu hành tỉnh đám lính không hề tiếp xúc đến phù văn. Dù là những binh sĩ từng đi chiến trường quan trọng được phù văn sư khắc phù văn cho thì đa số cũng không biết đó là phù văn, bọn họ nghĩ là ma pháp tăng mạnh sức chiến đấu. Huyền Binh đế quốc cũng có ma pháp sư.

Không ai nói cho bọn họ khái niệm về phù văn, nên trước mắt phù văn rất bí ẩn với bọn họ. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh công kích là nhờ được chỉ huy, áp lực từ Mông thân vương. Chủ yếu nhất là chưa ai chết.

Bây giờ, nội thành sau lỗ hổng đó như vực sâu phù văn nuốt mạng người.

- Ta . . . Ta có thể thề sau này tuyệt đối sẽ không đối phó với ngươi, bất cứ ai bên cạnh ngươi.

- Chỉ có thế?

- Đương . . . Đương nhiên là không. Ta có thể kêu phụ thân phong ngươi làm thành chủ Bắc Đẩu thành, ngoài . . . Ngoài ra . . . Ta cũng không biết nên hứa hẹn cái gì, ngươi muốn gì cứ nói với ta. Chỉ cần ta làm được đều sẽ thỏa mãn ngươi.

* * *

- Vu Nhai huynh đệ, chúng ta thật là có mắt không tròng, nếu sớm biết ngươi nghịch thiên như vậy sao dám làm chuyện xấu? Kết bằng hữu với ngươi còn không kịp. Ngươi xem, bây giờ vẫn còn kịp. Năng lực nghịch tiên của ngươi thêm vào quyền lực của phụ thân ta, tương lai có phong ngươi làm vương khác họ cũng được.

Lúc này đạo cụ ma pháp ghi chép bay lên trên đầu tường nội thành phát ra lời nói lý do Hoàng Phủ Cung bị Vu Nhai giết. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh nhìn thấy hết, ngạc nhiên quay đầu nhìn Mông thân vương.

Sắc mặt đệ nhất thân vương cực kỳ khó xem, gã muốn ngăn cản nhưng Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành không cho Mông thân vương đi qua. Hai lão nhân ném mấy lời nói mát không cần tiền.

Bên kia Vu Nhai lên tiếng:

- Đây là lý do ta giết Hoàng Phủ Cung, là nguyên nhân Mông thân vương muốn giết ta. Có biết tại sao Dao Quang thành đoàn kết như vậy không? Là vì người Dao Quang thành nhìn thấy cái này nên Mông thân vương muốn tiêu diệt toàn Dao Quang thành. Rất đáng tiếc, các ngươi cũng đã nhìn thấy.

Ồn ào!

Đám binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh nghe lời Vu Nhai nói thì xôn xao, ngoái đầu nhìn Mông thân vương.

- Bậy bạ, thứ này là giả! Nhi tử của Mông thân vương ta làm sao có thể phản quốc?

Mông thân vương thấy bực mình bất lực. Nếu Hoàng Phủ Cung không chết, gã ở trước mặt Mông thân vương thì đệ nhất thân vương nhất định sẽ tát nhi tử xoay tròn chín trăm sáu chục độ.

Mông thân vương không nói nhiều:

- Đừng nghe hắn yêu ngôn hoặc chúng, dù đó là sự thật thì ta tự hỏi mình không có năng lực cũng không dám diệt khẩu nhiều binh sĩ như vậy. Giả dụ như nhi tử của ta thật sự làm thì hoàng huynh sẽ không tha cho ta. Lời hứa trước đó vẫn có hiệu quả, chỉ cần đánh đổ Dao Quang thành, bắt kẻ cấu kết với công chúa Ma Pháp đế quốc, tử tôn Vu thị hãm hại thân vương thì ai cũng được thưởng.

Mông thân vương bất đắc dĩ đành bị Vu Nhai nắm mũi dắt đi, đành chụp cái mũ to cho hắn.

Mông thân vương không xem mạng sống binh sĩ ra ký lô gì nhưng gã không dám làm chuyện khiến nhiều người tức giận. Đồ sát những binh sĩ này thì như đệ nhất thân vương đã nói, Huyền Binh Đại Đế sẽ không che chở gã được, sẽ bị các đại thân phu nước miếng chết đuối.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Giả? Ngươi không dám cùng ta đối chứng trước mặt Huyền Binh Đại Đế, muốn giết diệt khẩu.

Vu Nhai nhấn mạnh:

- Ta là hạ phẩm tướng quân của Huyền Binh đế quốc, ta ở trong Ma Pháp đế quốc, kẻ phản quốc đứng ngay trước mặt chẳng lẽ ta không nên giết? Không nên hành động sao? Chẳng lẽ bảo ta nhìn hắn tai họa con dân Huyền Binh đế quốc bình thường?